Sau khi đổi giày rồi bước tới, thấy hai sư huynh muội họ chơi vui vẻ như vậy Thư Lăng Vy không dám tiến lên làm phiền! Vị hôn phu này là một người rất khó nắm bắt, cho dù anh muốn giết bạn cũng sẽ không để bạn phát hiện ra anh đang nổi cáu, nụ cười chói mắt đó đôi khi lại chính là sự vẫy gọi của cái chết.
Đừng thấy dáng vẻ cười đùa hi hi ha ha đó của anh, anh có thể giết chết bạn trong một giây tiếp theo khi bạn còn chưa biết là đang xảy ra chuyện gì.
"Ha ha ha… sư huynh, anh sắp thua rồi!"
Tiểu Lâm chơi vui tới quên cả trời đất, trước mặt sư huynh cô ấy chỉ là một đứa trẻ, giây phút này thanh thuần đến vậy, đặc biệt là hai hàng răng đều tăm tắp kia lúc cười lên thật đẹp.
Đông Phương Hạ vô cùng hào hứng chơi đùa, mắt thấy sắp bại dưới tay Tiểu Lâm, anh trực tiếp giở trò vô lại, muốn cướp tay cầm điều khiển của cô.
"Sư huynh, anh chơi xấu! Trả lại cho em…Nhanh lên, nhanh lên, em sắp thua rồi!!", nói đoạn, Tiểu Lâm trực tiếp bổ nhào lên người Đông Phương Hạ.
"Ha ha… ván này anh không thua đâu!!", Đông Phương Hạ phá lên cười, ném điều khiển sang một bên, thoải mái nằm trên ghế sô pha.
Tiểu Lâm dẩu môi, tức giận bất bình nói: "Lớn mà không tự trọng, rõ ràng anh sắp thua rồi, còn muốn cướp điều khiển của em! Lần này anh vẫn là người thua".
Lúc này nếu là người không biết thân phận Huyết Yêu của Tiểu Lâm thì hoàn toàn không thể liên tưởng cô bé đang làm nũng với sư huynh kia lại là một người tàn nhẫn, người đêm nay đã tra tấn người của Tào Bang đó.
"A… chị dâu, chị đến từ lúc nào thế?
Đột nhiên nhìn thấy Thư Lăng Vy, Tiểu Lâm vô cùng kinh ngạc! Vừa rồi cô chỉ tập