Đã không được gì, lại còn rước họa vào người, bang chủ Hải Bang Tống Thành Hải có khó chịu đến mấy thì cũng phải đối mặt với chuyện sắp xảy ra.
Hải Bang chuẩn bị chiến đấu, bên phe Tào Bang cũng không rảnh rỗi.
Các thành viên cán cốt của Tào Bang chưa tiếp xúc riêng với Đông Phương Hạ bao giờ, nhất trí cho rằng Huyết Lang là động vật máu lạnh, vậy nên trong khi chuẩn bị chiến đấu, bọn họ còn điều một số người ra, đề phòng Lang Quân tập kích.
Hai ngày qua, bầu không khí ở Yên Kinh không quá tốt.
Người biết chuyện thì đều ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc.
Đám côn đồ thường xuyên đi lêu lổng mỗi tối trên địa bàn của Hải Bang và Tào Bang tập thể biến mất.
Đến tối, tuy rằng cũng náo nhiệt đấy, nhưng chỉ cần là người thông minh thì đều cảm nhận được bầu không khí căng thẳng bất an này.
So với địa bàn của Hải Bang và Tào Bang, bên phía Lang Quân yên bình hơn nhiều, lúc trước thế nào thì bây giờ vẫn thế ấy.
Một số kẻ có tiền nhưng nhát gan sợ rắc rối cảm thấy bên Hải Bang và Tào Bang không an toàn, không hẹn mà cùng chạy tới chỗ Lang Quân chơi bời, đẩy mạnh thu nhập của Lang Quân.
Vào buổi tối thứ ba, rốt cuộc Tào Bang cũng tiến hành tấn công Hải Bang với quy mô lớn.
Bốn đường của Hải Bang đồng loạt bị Tào Bang công kích.
Hải Bang đã phát triển thế lực lâu năm ở Yên Kinh, tất nhiên là thực lực không yếu, đánh với Tào Bang cũng không đến mức chỉ một trận chiến đã gục, kéo dài từ mười một rưỡi đêm đến tận bốn giờ sáng mới dừng lại.
Trong trận chiến này, cả hai phe đều có tổn thất.
Nhưng xét tổng thể thì Tào Bang thắng thế một chút.
Lúc trước, năm, sáu đường chủ của Tào Bang đã bị Lang Quân xử rồi, nếu không thì e rằng Hải Bang không thể bình yên trong trận chiến này được.
Trương Vũ Trạch không hổ là đường chủ kiêm chiến tướng số một của Hải Bang, có đôi khi uy tín và sức kêu gọi còn hơn cả bang chủ Tống Thành Hải.
May mà Tống Thành Hải tin tưởng Trương Vũ Trạch, Trương Vũ Trạch lại không có lòng phản bội, nếu không thì...!
Trong vòng một tuần, Hải Bang và Tào Bang đã sống mái với nhau ba, bốn lần.
Hai bên đều tổn thất thảm trọng, lần nào cũng phải đánh cho ra ngô ra khoai mới chịu bỏ qua.
Mỗi lần đối mặt với kẻ địch, các anh em trong cả Hải Bang và Tào Bang đều nhớ tới ý chí chiến đấu và lực sát thương từ việc chiến đấu tập thể của Lang Quân, ai đó sôi trào nhiệt huyết, coi các anh em trong Lang Quân thành thần tượng.
Tiếc rằng người của Hải Bang và Tào Bang không phải các anh em trong Lang Quân.
Một số người không được tận mắt chứng kiến Huyết Lang ra tay, không được chính tai nghe thấy những lời nói của Huyết Lang ở Bạch Hổ Đường.
Khẩu hiệu của Lang Quân chỉ hướng về người của mình, tất nhiên là Hải Bang và Tào Bang không thể phát huy ra được nhuệ khí và sức chiến đấu như các anh em Lang Quân.
Hải Bang và Tào Bang đánh nhau một tuần, còn kẻ đầu sỏ Đông Phương Hạ thì lại thảnh thơi suốt một tuần.
Anh rảnh rỗi chẳng có gì làm, bèn tới võng đạo thăm hỏi tình hình của các anh em bị thương, nếu tâm trạng tốt thì còn đích thân huấn luyện những người có khả năng nhận thức tốt, hoặc là dẫn Tiểu Lâm đi chơi khắp nơi.
Đến tận khi tham quan hết các danh lam thắng cảnh ở Yên Kinh, Đông Phương