“Ha ha, cảm ơn tôi làm gì! Cô là người phụ nữ của tôi, chăm sóc cô không phải là việc của tôi sao? Mau ăn đi, chốc nữa nguội không ngon.
Nào, há miệng, người đẹp”.
Thư Lăng Vy nghe xong “phì” một tiếng bật cười, sau đó nhào vào lòng Đông Phương Hạ, ôm chặt người đàn ông của mình, lúc này, khóe mắt của Thư Lăng Vy hơi ướt.
Cô ngửi hơi thở trưởng thành của Đông Phương Hạ, cảm thán có được người đàn ông như này, còn cầu gì hơn nữa!
Đông Phương Hạ đợi sau khi Thư Lăng Vy ăn xong mới đặt Thư Lăng Vy nằm xuống, ngắm Thư Lăng Vy không đấu khẩu với mình như bình thường, mà như người phụ bé nhỏ, Đông Phương Hạ không nhịn được muốn cười!
Thư Lăng Vy nhìn Đông Phương Hạ cười âm trầm liền ngẩn người! Cô dựa vào đầu giường, không vui nói: “Cười cái gì? Lưu manh!”
“Ồ, không có gì! Có cảm giác lạ lạ, Thư Lăng Vy như này không giống Thư Lăng Vy động một tý là muốn vung nắm đấm với tôi”.
“Tôi dịu dàng không tốt sao! Đây còn không phải là nhờ anh ban cho à! Người ta đều nói đàn ông làm việc đó không bằng phụ nữ, anh đúng là một tên biến thái.
Bây giờ tôi cảm giác xương cốt toàn thân đều sắp rụng rời rồi, không còn chút sức lực, ít nhất phải nằm mấy ngày mới hồi phục được, anh xem anh, giống như không có việc gì!”, Thư Lăng Vy trợn mắt.
Đông Phương Hạ cười đắc ý, thẳng thắn hùng hồn nói: “Đàn ông thì phải mạnh mẽ, không những phải thỏa mãn người phụ nữ của mình, còn phải vững chắc cứng cỏi không thay đổi, khiến cô ấy bại dưới quần mình! Thế nào, Thư Lăng Vy, lần này biết sự lợi hại của người đàn ông của cô rồi chứ!”
“Anh…”, Thư Lăng Vy khóc không ra nước mắt!
“Tôi cái gì? Sau này phải ngoan ngoãn cho tôi đấy, còn dám ra tay với tôi, xử theo gia pháp!”
Thư Lăng Vy nghe xong, lại nhìn Đông Phương Hạ khí thế bừng bừng, cô thật muốn đấm anh một cái.
Đáng tiếc, không còn sức! Hôm nay tên lưu manh này dùng sức như vậy, bây giờ bên dưới mình vẫn còn đau rát, nếu bây giờ lại chọc anh, anh làm thêm lần nữa, có lẽ mình thực sự phải cầu xin, nằm trên giường một tuần.
“Lưu manh, hỏi anh một chuyện!”
“Chuyện gì?”
“Anh có lên giường với Nam Cung Diệc Phi không? Cô ấy kiên trì được bao lâu ở phía dưới anh, nói tôi nghe!”
Haizz… Tôi ở cùng Diệc Phi vẫn chưa vượt ranh giới! Lại hỏi tôi cô ấy kiên trì bao lâu ở phía dưới tôi! Không phải buồn cười sao! Đông Phương Hạ giả bộ suy nghĩ, nói: “Mấy lần trước đều là trên năm tiếng! Thế nào? Cô hỏi làm gì!”