Đông Phương Hạ đút hai tay vào túi quần! Ánh mắt nhìn lướt qua những người anh em bị thương! Cuối cùng nhìn thẳng đến đường chủ Tào Bang.
Cười lạnh lùng một tiếng, ngồi xổm xuống.
“Tinh anh của Tào Bang, mà không chịu nổi một đòn!”
Mặc dù nụ cười trên khuôn mặt Đông Phương Hạ lúc này tà mị chói mắt, nhưng tất cả mọi người đều biết, đằng sau nụ cười này, là một quả bom không hẹn giờ, sẽ cướp đi tính mạng của đường chủ Tào Bang bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy nụ cười xán lạn của Đông Phương Hạ, đường chủ Tào Bang cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội nơi lồng ngực, nói: “Huyết Lang, mày thật tàn nhẫn! Tàn sát đẫm máu đường của Tào Bang tao, không chừa một ai sống sót!”
“Cũng như nhau cả thôi”.
Đôi mắt sâu của Đông Phương Hạ đột nhiên nheo lại thành một đường, hiện ra ý cười lạnh lùng, chỉ là một đường Tào Bang mà thôi! Lập tức, quay sang nói với Tây Môn Kiếm: “Lệnh cho các anh em chuyển toàn bộ thi thể người của Tào Bang đến đây, việc còn lại sẽ có người khác đến xử lý!”
“Vâng”.
Các anh em Thiên Lang Đường nâng cao cảnh giác canh giữ mọi lối ra vào của đường Tào Bang! Một số các anh em khác xử lý thi thể của kẻ địch theo chỉ thị của Huyết Lang.
Tây Môn Kiếm tàn nhẫn cắt đứt gân tay gân chân, cắt lưỡi đường chủ Tào Bang, khiến hắn không thể cử động và nói được nữa! Sau đó phất tay để toàn bộ các anh em rời đi, lúc này mới hẹn giờ những quả bom đã chuẩn bị từ trước, ném vào trong đống thi thể người của Tào Bang!
Các anh em Thiên Lang Đường vừa rút lui vào võng đạo, bom đã phát nổ! Đông Phương Hạ và những người khác có thể cảm nhận được rõ ràng mặt đất rung lên!
Đường chủ Tào Bang còn sống đã bị nổ chết.
Trong đêm đen ngọn lửa hừng hực đặc biệt chói mắt, khói bay mù mịt đầy trời, một phần ba tinh anh của Tào Bang, gần bốn trăm người, không còn một ai sống sót! Tất cả đều bị chôn vùi trong biển lửa.
Sau khi Đông Phương Hạ và những người khác rời khỏi, tín hiệu ở đây đã được khôi phục lại! Người dân nhìn thấy tòa nhà đối diện xảy ra hỏa hoạn, lập tức báo cảnh sát! Tào Nghị Hùng cũng nhận được tin, lúc mang theo người đến, hiện trường đã bị cảnh sát phong tỏa, lúc này đường phố vắng vẻ đã trở nên đông đúc hơn! Chỗ nào cũng có nhân viên mặc cảnh phục và lính cứu hỏa qua lại.
Cục trưởng Phương đứng bên trong dây căng cảnh báo, nhìn ngọn lửa tiếp tục lan rộng, tăng cường thêm lực lượng dập lửa! Thành phố Yên Kinh vẫn nằm trong khu vực quản lý của ông ta lại xảy ra hỏa hoạn như vậy, ông ta phải báo cáo như nào với cấp trên đây, đây cũng chẳng phải là hiện trường đánh chiến của xã hội đen!
Đột nhiên, điện thoại của cục trưởng Phương rung lên! Lúc nhìn thấy nội dung tin nhắn, cục trưởng Phương cực kỳ kinh hãi! Sau đó nặng nề thở ra một hơi, với thông tin