Đông Phương Hạ cũng mệt hết hơi, lật người buông khỏi người Diệc Phi rồi ôm chặt cô trong lòng, mới chìm vào giấc ngủ! Ngày hôm sau, Đông Phương Hạ mơ màng mở mắt, phát hiện Diệc Phi không những đã tỉnh dậy, còn mỉm cười ngắm mình! Nụ cười đó hàm chứa rất nhiều lời nói.
Nam Cung Diệc Phi thấy Đông Phương Hạ mở mắt, khuôn mặt trắng ngần của cô ửng đỏ! Lại nghĩ đến cảnh tối qua, cô càng xấu hổ, trừng mắt với Đông Phương Hạ, vội vàng dùng chăn che khuôn mặt của mình.
Đông Phương Hạ thấy vậy liền bật cười, nhẹ nhàng vén chăn xuống, ôm Diệc Phi, lại bắt đầu khiêu khích Diệc Phi!
“Lưu manh, buông cái tay bẩn của anh ra!”
Diệc Phi biết sự cường mạnh của Đông Phương Hạ, đêm qua cô suýt bị Đông Phương Hạ làm cho ngất xỉu! Bây giờ phía dưới vẫn còn đau rát, trước khi Đông Phương Hạ tỉnh dậy, cô đã thử, ngay cả bước đi cũng không đi nổi! Bây giờ nếu lại bị Đông Phương Hạ khiêu khích, châm lên ngọn lửa trong lòng, làm một lần nữa, thì cô sẽ ngất xỉu thật!
“Giáo viên hướng dẫn, học trò không làm cô thất vọng chứ!”
Đông Phương Hạ đặt tay lên bụng dưới của mịn màng của Diệc Phi, cười ha ha nói!
Diệc Phi nghe xong liền véo Đông Phương Hạ một cái: “Đồ lưu manh!”
“Không phải bên