Người phụ nữ nhìn dò xét Đông Phương Hạ không hề che đậy, thấy Đông Phương Hạ không giống như người khát máu lạnh lùng như trong lời đồn, cô ta liền bật cười.
Nụ cười của Huyết Lang đúng là tà mị! Cậu chủ nhà họ Đông Phương Yên Kinh, sao lại bình dị gần gũi như vậy? “Người đẹp, nhìn đủ chưa?”
Khi người phụ nữ nhìn dò xét Đông Phương Hạ, Đông Phương Hạ đột nhiên thu lại ánh nhìn, cười như không cười nhìn chằm chằm người trước mắt.
“Một mình Huyết Lang ở đây không cô đơn sao! Sao không ra chơi”.
Nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ vô cùng mê hoặc lòng người, cô ta nói xong, giả bộ chỉnh lại áo khoác của mình, hai ‘tòa núi’ cao cố tình mà như vô ý ưỡn cao lên.
Đông Phương Hạ thấy vậy liền mỉm cười: “Còn cô, cô đơn sao không tìm đàn ông đi cùng cô!”, đối với người trước mắt mở miệng là gọi “Huyết Lang”, Đông Phương Hạ không ngạc nhiên gì, châm chọc nói.
“Huyết Lang thật biết nói đùa.
Lẽ nào Huyết Lang không muốn biết người đang nói chuyện cùng anh là ai sao?”
“Ồ… lẽ nào làm tình một đêm gì đó cũng phải để người ta nhớ tên, người đẹp cô thật thú vị”, Đông Phương Hạ phát huy đầy đủ đặc tính của cậu ấm Yên Kinh.
Người phụ nữ nghe xong liền mỉm cười, liếm đôi môi mọng của mình, lại gần Đông Phương Hạ, khoác cánh tay của Đông Phương Hạ, nũng nịu nói: “Chỉ cần Huyết Lang vui, việc gì Thiến Thiến cũng tình nguyện!”
Người phụ nữ nói xong, bàn tay trắng ngần của cô ta sờ soạng sau lưng Đông Phương Hạ!
Dạ Ảnh ở phía sau thấy vậy liền cau mày! Đông Phương Hạ bật cười một tiếng, được lợi dụng mà không lợi dụng thì đúng là tên khốn, huống hồ đã đưa đến trước mặt.
Thế là, anh bóp mạnh một cái lên bờ mông rắn chắc của người phụ nữ, sau đó, cười xấu xa: “Không ngờ Thiến Thiến lại sợ bọn lưu manh như vậy,