Tống Khải thực sự vô tri, người trước mắt, đừng nói là cậu ta, cho dù là ông già Tống Thành Hải của cậu ta, cũng không dám công khai khiêu chiến! Đối phương đã biết cậu là thiếu bang chủ Hải Bang còn dám ra tay, cậu cũng nên tìm hiểu rõ thân phận và lai lịch của đối phương trước! Đông Phương Hạ nhìn Tống Khải ngang ngược kiêu ngạo, vừa lắc đầu vừa cười! Anh hùng như Tống Thành Hải sao lại sinh ra thằng con phế vật như này, nghe nói Tống Khải không coi ai ra gì, công tử ăn chơi, đúng là không giả chút nào, mình là kẻ thù của cậu ta, gặp được kẻ thù rồi sao còn để ý đến hai người đẹp Dạ Ảnh và Dạ Phong!
Mình ở đây đợi Tống Thành Hải và Trương Vũ Trạch, không ngờ họ còn chưa đến mà con trai của Tống Thành Hải lại đến gây rắc rối với mình, thật không biết Tống Thành Hải nhìn thấy cảnh này, có bị tức chết không!
Tống Khải thấy Đông Phương Hạ không thèm để ý đến mình, còn cười lạnh lùng, Tống Khải bị coi thường cảm thấy rất mất thể diện, lập tức tiến lên một bước gào lớn.
“Mẹ kiếp, mày không nghe thấy lời của tao hả! Đúng là thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông vào, tao là thiếu bang chủ Hải Bang, mẹ kiếp, mày muốn chết hả!”
Đông Phương Hạ liền cau mày, một dòng sát khí băng lạnh ập về phía Tống Khải! Sau đó, anh lạnh lùng hừ một câu, nói: “Mới từng này tuổi, ngay cả súc sinh cũng biết dương oai diễu võ! Lên”.
Hai chị em Dạ Ảnh sớm đã động sát tâm, sau khi Đông Phương Hạ nhả xong chữ cuối cùng, họ liền tấn công về phía Tống Khải nhanh như điện.
“Soạt soạt soạt… rắc rắc… a ….
a …”
Tiếng xương rạn vỡ còn chưa dứt, mấy tiếng kêu thảm