Nghe xong lời tự thuật đơn giản của Bạch Vỹ, Đông Phương Hạ liền rơi vào trầm tư Trương Vũ Trạch xuất hiện giải cứu được Tống Khải, Bạch Vỹ quấn chặt lấy Trương Vũ Trạch vào những giây phút cuối cùng, khiến nhân chứng sống duy nhất của Tào Bang nhân cơ hội này đào thoát! Làm sao mọi thứ lại trùng hợp đến vậy.
“Ồ, Bạch Vỹ! Đừng như vậy, sự việc xảy ra đột ngột, anh làm thế đã là tận trách, đáng được ngợi khen! Hơn nữa trước đó tôi cũng kêu anh theo sát Tống Khải, tùy cơ ứng biến, cũng không ra lệnh cho anh phải giết chết hắn! Tôi ở đây ghi lại một phần công lao của anh trước, cuối năm chúng ta phải luận công ban thưởng!”
“Cảm ơn Huyết Lang”.
Bạch Vỹ cảm kích liếc Đông Phương Hạ một cái, có thể sát cánh bên một người hiểu lý lẽ như Đông Phương Hạ cũng không còn gì để nói nữa!
Bạch Vỹ vừa ngồi xuống liền có tiếng gõ cửa, nhận được sự cho phép Tây Môn Kiếm đẩy cửa đi vào, tự mình rót nước nhuận họng, mới nói Đông Phương Hạ: “Huyết Lang, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành! Hiện tại có lẽ Hải Bang bên kia đã loạn rồi! Nói không chừng ngày mai sẽ tổ chức lễ truy điệu!”
“Anh vất vả rồi!”, Đông Phương Hạ cười vỗ vỗ bờ vai vững chắc của Tây Môn Kiếm.
Tây Môn Kiếm nói cẩu thả: “Bản lĩnh của bang chủ của bang hội lớn thứ hai phương Bắc làm người ta phải thất vọng rồi! Huyết Lang, theo như sự phân phó của cậu, tôi đã để lại biểu tượng đầu nói của Lang Quân.
Cái này sẽ không ảnh hưởng gì chứ!”, nói đến cuối cùng, Tây Môn Kiếm trở nên lo lắng.
Đông Phương Hạ