“Hai nhóm nhỏ, mười tám người! Có điều người của tôi chỉ tra được bọn chúng đến Yên Kinh, tạm thời còn chưa biết bọn chúng trốn ở chỗ nào! Nói qua điện thoại không tiện, nên tôi đích thân đến đây! Anh phái người đi điều tra một chút, xem xem đám khốn kiếp này trốn ở đâu, tôi sẽ dẫn người đi tiêu diệt bọn chúng.
Cả gan dám giết người đàn ông của bà cô đây! Bọn chúng chán sống rồi!” Khí thế của Thư Lăng Vy bừng bừng như lửa đốt trong nháy mắt tỏa ra, Đông Phương Hạ là người đàn ông của cô! Yamaguchi-gumi muốn giết Đông Phương Hạ, điều này còn khiến cô tức giận hơn so với việc muốn giết cô.
Suy nghĩ một lát, Đông Phương Hạ nói với Thư Lăng Vy: “Bảo người của cô chú ý đến việc của Yên Kinh, tôi sẽ bảo Dạ Phong tiếp tục điều tra! Một khi các cô có phát hiện mới, đừng manh động, nhóm Sakura đến Yên Kinh, tôi nghĩ bọn chúng ngoài giết tôi, còn làm việc khác nữa!”
“Được! Lúc nào hành động, thông báo với tôi một tiếng! Tôi sẽ cho bọn chúng vài “quả mìn”, cho bọn chúng biết, Yên Kinh là nơi bọn chúng không nên đến!” Mìn? Cũng chỉ có Thư Lăng Vy cô dám gióng trống khua chiêng làm như vậy!
“À phải rồi! Đông Phương Hạ, hôm nay không phải Hải Bang sẽ cử hành tang lễ cho Tống Thành Hải sao! Sao anh vẫn còn ở đây?”
“Vội gì chứ? Đợi có đông người chúng ta đi sau! Sao, cô cũng muốn đi?”, nhìn thấy nụ cười xấu xa của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ liền biết Thư Lăng Vy cũng muốn đi góp vui.
Thư Lăng Vy gật đầu như gà con mổ thóc, ôm cánh tay Đông Phương Hạ.
Tùy tiện nói: “Anh có thù với Tống Khải, anh đến đó, tên vô dụng đó sẽ không nghĩ đến hậu quả mà ra tay với anh, có tôi ở đó! Sẽ đảm bảo an toàn cho anh, nếu không được, tôi sẽ bắn anh ta, để anh ta đi