Lục Phong là người của Lang Quân mình, phụ trách quản lý tài chính! Có thể nói, tất cả kinh phí của Lang Quân đều phải qua tay cậu ấy! Với thân phận này, tất nhiên Đông Phương Hạ phải chú ý một chút! Nhưng, người biết Lục Phong là người của Lang Quân đâu có nhiều.
Đông Phương Hạ khẽ cười! Trong lòng nghĩ có lẽ là bản thân nhìn nhầm rồi! Sau khi bảo Lục Phong và Chung Nhã Nhu ngồi xuống, lúc này mới giới thiệu Thư Lăng Vy với họ! Lúc nghe thấy người đẹp Thư Lăng Vy này cũng là vợ chưa cưới của Đông Phương Hạ! Ngoài miệng Lục Phong không nói gì, nhưng trong lòng thầm hâm mộ! Chung Nhã Nhu biết người trước mặt là cậu ấm hàng đầu Yên Kinh, lúc này mới không để trong lòng câu nói vừa rồi!
“Lão đại, anh không bận à! Sao lại ở đây?”
“Dù bận thế nào cũng không thể bỏ mặc không quan tâm vợ mình được! Tôi nói này Lục Phong, cậu còn chưa nói với tôi cậu làm thế nào mà lừa được Chung Nhã Nhu về tay đâu!” ! Mẹ kiếp…lão đại anh có thể dùng từ nào dễ nghe hơn chút được không! Lừa? Tôi là loại người đó sao! Lục Phong dở khóc dở cười nhìn Đông Phương Hạ, lại nhìn thấy bộ dạng cười như không cười của Thư Lăng Vy! Lúc này mới nói: “Tôi và Chung Nhã Nhu là thanh mai trúc mã, ba năm trước cô ấy đi Châu Âu du học, vừa về mấy hôm trước! Nghe nói tôi ở Yên Kinh, nên qua đây! Hôm nay vừa đến, tôi mới dẫn cô ấy đi chơi”.
Đông Phương Hạ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là vậy! Tên nhóc cậu giấu kĩ thật, có bạn gái xinh đẹp như vậy mà không nói sớm hơn, để không quấy rầy vợ chồng son thân mật, tôi vẫn nên nhường lại không gian cho hai người! À, phải rồi! Lục Phong, thanh toán cho tôi nhé”.
Nói xong, Đông Phương Hạ đứng dậy! Hai tay đút túi quần, cười vui vẻ nhìn chằm chằm Lục Phong.
Lão đại anh cũng thật keo kiệt! Hẹn hò với vợ chưa cưới mà còn để tôi trả tiền cho, chỉ có anh mới nói ra được! Bây giờ Lục Phong mới biết tại sao vừa rồi Thư Lăng Vy lại dùng ánh mắt đó nhìn anh ta, hóa ra là như vậy!