Nửa năm rồi! Cô ấy giống như đã biến mất! Thật kỳ lạ…
Thở dài bất lực, Đông Phương Hạ lại đem Loan Đao Ngâm Long cất đi, mà lúc này, cửa phòng khách bị người khác trực tiếp đẩy ra, Đông Phương Hạ còn chưa quay đầu lại! Một âm thanh nghịch ngợm lanh lảnh vang lên.
“Ha ha, sư huynh! Em đến rồi”.
! Nhìn thấy Tiểu Lâm tươi cười chạy đến, nghênh ngang ngồi lên đùi mình! Đông Phương Hạ thương yêu vuốt ve mái tóc mềm mại của tiểu sư muội.
Hỏi: “Sao lại chạy về đây rồi! Chơi đủ rồi sao?”
“Hi hi…đại học Yên Kinh không còn vui nữa! Em đến đây xem anh có việc gì cho em làm không”.
Nghe thấy vậy, Đông Phương Hạ ngẩng khuôn mặt trắng ngần lên! Cười như không cười nhìn chăm chú tiểu sư muội của mình.
Tiểu Lâm sớm không trở lại muộn không trở lại, lại chạy đến vào đúng lúc mình tuyên chiến với Tào Bang, cô nhóc này sẽ giống như với những gì em ấy nói sao!
Nhìn thấy nụ cười của sư huynh, Tiểu Lâm lập tức ngồi xuống sofa! Bĩu môi nói: “Được rồi được rồi, em nói thật với anh là được chứ gì! Em nghe được anh sắp khai chiến với đám chó má Tào Bang, nên mới trở về! Sư huynh, để em đi