Hai mươi phút sau không còn một kẻ địch nào còn đứng.
Các anh em tranh thủ thời gian ngắn ngủi băng bó vết thương trên người! Họ cầm đao sáng bóng xếp thành đội ngũ đứng trước mặt Đông Phương Hạ, thần sắc vô cùng cung kính.
“Anh Hồ, lập tức phân những người này đến các chiến đường!”
“Vâng”.
Đông Phương Hạ thu lại Loan đao Ngâm Long, nói lớn: “Các anh em, chiến đấu cả một đêm, Lang Quân chúng ta coi như có chút thu hoạch nhỏ, nhưng không thể kiêu ngạo! Vì kẻ địch sau này của chúng ta còn mạnh hơn Tào Bang.
Bây giờ, anh em bị thương nặng sang một bên nghỉ ngơi, những anh em bị thương nhẹ thu dọn chiến trường xong, dìu các anh em bị thương nặng về nhà dưỡng thương!” ! “Vâng”.
Các anh em nghe thấy chữ “nhà”, khoang mắt liền đỏ ửng, một chữ thật ấm áp, đặc biệt đối với những người khiêu vũ trên mũi đao như họ, câu nói này của Đông Phương Hạ càng khiến họ quyết một lòng cống hiến cho Lang Quân.
“Bây giờ, toàn bộ anh em Bạch Hổ Đường, Chu Tước Đường lui về canh giữ chiến lợi phẩm của chúng ta cho tôi! Thanh Long Đường và Huyền Vũ Đường lập tức tập hợp người của các anh, vượt qua đường ranh giới, xông giết đến mười con phố trên địa bàn của bọn chúng, để Tào Nghị Hùng biết, “Sói” đã đến!”
Anh em của Thanh Long Đường và Huyền Vũ Đường nghe xong liền gầm lên một tiếng, dưới sự chỉ đạo của đường chủ và phó đường chủ của họ, toàn bộ xuất chinh! Đông Phương Hạ cho những người của Tào Bang tối nay đầu hàng họ đi giết người của Tào Nghị Hùng! Như vậy, sau này những người này muốn về Tào Bang, Tào Nghị Hùng cũng sẽ không cần bọn chúng.
Bọn chúng muốn giữ mạng sống, nuôi gia đình thì chỉ có dựa vào Lang Quân!
Lúc này, phía sau Đông Phương Hạ