Đông Phương Hạ đã suy nghĩ rất nhiều về thân phận của Tiểu Lâm, nhưng lại không suy ra được manh mối, một người dù thế nào cũng không thể nào không có họ chứ! Nhưng Tiểu Lâm không có họ, khiến Đông Phương Hạ thấy rất kỳ lạ! Hơn nữa, “tuyệt chiêu” mà trước đây cô ấy nhắc đến, đương nhiên Đông Phương Hạ biết là gì, vì Đông Phương Hạ cũng biết, chỉ là không sử dụng trước mặt người ngoài thôi.
…
Sáng sớm, mặt trời giống như cô dâu mới về nhà chồng, e thẹn ló ra nửa khuôn mặt, ánh đỏ rực chiếu sáng cả thế giới.
Trên cửa sổ được che phủ bởi một lớp sương dày đặc! Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào từ cửa sổ phía Đông được rèm cửa sổ hoa nhí sàng thành vật hỗn hợp màu vàng nhạt và màu xám đen lốm đốm.
Đông Phương Hạ từ từ quay khuôn mặt mới phát hiện trời đã sáng, anh nhìn Tiểu Lâm trong lòng, cô bé này ngủ say như vậy, thỉnh thoảng còn có tiếng ngáy.
! Đông Phương Hạ hơi cử động cánh tay tê dại, lại phát hiện Tiểu Lâm hơi động đậy.
Thế là, Đông Phương Hạ không dám cử động bừa bãi, sợ rằng sẽ khiến cô bé tỉnh dậy!
Trên hành lang bên ngoài đại sảnh, Dạ Ảnh đã về từ cục an ninh quốc phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa mang bữa sáng cho cậu chủ nhà mình, nhưng khi thấy cậu chủ ôm Tiểu Lâm trên sofa, cô ấy do dự một lúc, lại nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Đúng lúc này, phía sau Dạ Ảnh