Hai bạn học nữ nhìn thấy Đông Phương Mịch Ngâm nói chuyện với anh trai và chị dâu của cô ấy như vậy, anh trai và chị dâu của cô ấy cũng hiền hòa, nên cũng dần dần thả lỏng!
“Anh, anh đừng nói anh không có tiền nhé! Lúc trước anh vậy mà đưa cho ông bố keo kiệt của em một trăm triệu nhân dân tệ, em là em gái của anh, anh nhìn xem hiện tại em đang ăn cái gì, mỳ gói đó! Anh thương em gái một chút đi!” Đông Phương Mịch Ngâm đã nhắm đến Đông Phương Hạ! Nghe thấy Đông Phương Hạ đưa cho bố của Đông Phương Mịch Ngâm một trăm triệu nhân dân tệ, ngoại trừ Tiểu Lâm và Thư Lăng Vy ra, Trương Hàm và những người khác đều che miệng ngạc nhiên, tự hỏi trong lòng anh trai của Mịch Ngâm làm gì, còn trẻ như vậy, sao lại có nhiều tiền như thế.
Đông Phương Hạ đúng là cạn lời! Cái quái gì đang xảy ra vậy! Chú hai tống tiền mình, con gái chú ấy bây giờ cũng…haizzz…người nhà này!
Nhưng nhìn thấy Đông Phương Mịch Ngâm ăn mỳ gói, Đông Phương Hạ lại rất đau lòng! Ngồi xuống, đẩy bát mỳ Mịch Ngâm còn chưa ăn xong sang một bên, lấy ví ra, chọn một tấm thẻ vàng đưa cho Mịch Ngâm, làm bộ rất đau lòng.
Nói: ! “Đây là anh và chị dâu của em cho em, giữ cho kỹ! Mất anh sẽ không chịu trách nhiệm”.
Đông Phương Mịch Ngâm cười hi hi nhận lấy thẻ Đông Phương Hạ đưa cho, nhìn một chút, liếc mắt nhìn Đông Phương Hạ nói: “Anh hào phóng như vậy, trái lại em càng nghi ngờ trong này rốt cuộc có tiền