“Em… nhiều quá! Em không cần”, Trương Hàm bị ánh mắt của Đông Phương Hạ dọa sợ.
Thư Lăng Vy thấy vậy, lấy tầm séc trong tay Đông Phương Hạ nhét vào tay Trương Hàm, dịu dàng nói: “Em gái, em đừng phụ tấm lòng của anh Đông Phương Hạ! Con người anh ấy rất keo kiệt, mấy đứa Mịch Ngâm phải dọa nạt mới lấy được thẻ, muốn để anh ấy cam tâm tình nguyện đưa tiền thì rất khó! Hơn nữa, tiền là vật ngoài thân, điều thực sự khiến anh Đông Phương Hạ coi trọng là tình nghĩa của hai người, không phải sao!”
“Chị dâu, em biết anh Đông Phương Hạ quan tâm em! Nhưng… em không thể nhận tiền của anh ấy, mấy năm nay anh Đông Phương Hạ ở nước ngoài cũng không dễ dàng, một mình lăn lộn, cuộc sống một mình cũng rất khó khăn, không dễ gì mới kiếm được chút tiền, sao em lại đi cướp đoạt thành quả của người khác đây! Em gọi anh ấy là anh Đông Phương Hạ, không phải vì anh ấy có tiền, mà là em coi anh ấy như anh trai! Trên thế giới này, ngoại trừ anh trai em, chỉ có anh Đông Phương Hạ khiến em có cảm giác người thân, cho nên…”
Lời nói của Trương Hàm khiến Đông Phương Hạ nghe mà nhói lòng, chua xót! Mấy năm nay anh cũng rất vất vả, nhưng tất cả nỗi vất vả anh đều giấu trong lòng, cho dù là “chị Nghiên”, Đông Phương Hạ tâm sự với cô ấy cũng chưa từng nói đến nỗi vất vả.
Giờ phút này, trái tim của Đông Phương Hạ như bị thứ gì chạm vào! !
Bất giác, đôi mắt đen của Đông Phương Hạ bị phủ lớp sương mỏng! Anh đi đến trước mặt Trương Hàm, đặt hai tay trên vai cô ta: “Em gái ngoan, đã coi anh Đông Phương Hạ là người thân thì nhận đi! Chốc nữa sau khi bọn anh đi, em bảo Tiểu Lâm và Mịch Ngâm cùng em đến ngân hàng.
Anh biết như này không tiện, nhưng anh Đông Phương Hạ không có nhiều tiền mặt! À… trời lạnh, nhớ mặc thêm áo, đừng để bị cảm! Nếu cuối tuần ra ngoài chơi, thích gì thì tự mua, không đủ tiền anh bảo người chuyển đến thẻ cho em, con gái các em đều thích những thứ như mỹ phẩm quần áo, anh Đông Phương Hạ không phản đối, nhưng nhất định phải mua đồ tốt, đừng xót tiền, những đồ kém chất lượng chỉ làm hại