Ở một nhà hàng không tồi bên ngoài trường! Tuy hôm nay Đông Phương Hạ là chủ nhà, nhưng không ai nghĩ như vậy! Với sự khích lệ của mấy người Đông Phương Mịch Ngâm và Tiểu Lâm, hai bạn học nữ vốn ngại ngùng liền cởi mở tự nhiên.
Một bữa cơm, Đông Phương Hạ ăn rất sảng khoái, ở cùng mấy em gái nhỏ này, cảm giác thật thoải mái, không phập phồng lo sợ như bên ngoài.
Khi mấy người Đông Phương Mịch Ngâm về đến cổng trường vẫy tay tạm biệt đã là chiều muộn! Khi thấy Đông Phương Hạ ngóng nhìn về hướng mấy cô bé Đông Phương Mịch Ngâm đi vào trường, khóe miệng anh còn hiện lên nụ cười khó mà dùng từ ngữ để miêu tả, ánh mắt xa xăm của Thư Lăng Vy nhìn chằm chằm Đông Phương Hạ.
“Đông Phương Hạ, chắc anh rất ngưỡng mộ cuộc sống như này phải không! Mấy ngày nay, tuy anh rất vui vẻ, nhưng trước nay Lăng Vy chưa từng thấy anh có nụ cười như này”.
! Lúc này giọng nói của Thư Lăng Vy trở nên vô cùng dịu dàng.
Đông Phương Hạ cười, thu lại ánh mắt, sánh vai cùng Thư Lăng Vy rời khỏi cổng trường đại học Yên Kinh đông người qua lại!
“Cũng không thể nói là hoàn toàn ngượng mộ, chỉ là tôi thích cuộc sống đơn giản và bình thường! Giống như mấy người Mịch Ngâm, tạm thời không cần suy nghĩ những chuyện hao tâm tổn sức hại não đó!”
“Nếu thích cuộc sống như vậy, anh cũng có thể có!”
Đông Phương Hạ cười khổ, đút hai tay vào túi quần: “Bắt đầu từ ngày