Đông Phương Hạ ngăn Trương Vũ Trạch đang định ngồi dậy: “Nằm xuống, đừng cử động!”, anh nói xong, kiểm tra thương tích của Trương Vũ Trạch rồi nói: “Qua mấy ngày nữa là hồi phục hoàn toàn! Mấy ngày này anh cứ yên tâm ở đây dưỡng thương, đợi lành hẳn rồi đi!” Trương Vũ Trạch nghe xong liền ngửa cổ thở dài: “Lẽ nào Huyết Lang thực sự muốn để tôi lành vết thương rồi ra đi sao?”
“Không muốn, người như anh không gia nhập Lang Quân là tổn thất của tôi! Nhưng tôi sẽ không ép buộc anh, anh muốn rời đi sẽ không có ai ngăn cản!”
Đông Phương Hạ thực sự không muốn để Trương Vũ Trạch bỏ đi, trước đây anh lập kế hoạch hãm hại Trương Vũ Trạch, vừa có thể tiêu diệt Hải Bang, cũng muốn kéo Trương Vũ Trạch về trận doanh của mình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Trương Vũ Trạch thực sự không muốn gia nhập Lang Quân, Đông Phương Hạ cũng không ép, nhưng phải để Trương Vũ Trạch thề, vĩnh viễn không làm kẻ thù của Lang Quân! Con ngựa thiện chiến này, một khi người có tầm nhìn phát hiện và đánh giá cao, sau này sẽ là kẻ địch mạnh của mình.
! Trương Vũ Trạch nhìn ba người Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Hồ Ngạn Hạo phía sau Đông Phương Hạ, nghĩ đến những người này không màng tất cả thà bị thương