“Không phải các anh bảo tôi đến sao?”
Giọng nói của Đông Phương Hạ vô cùng lạnh lùng, một luồng sát khí ập thẳng vào người áo đen trước mắt.
Hai người áo đen nghe lời nói của Đông Phương Hạ, lại cảm thấy mùi nguy hiểm, đầu tiên là truyền tin đi thông qua tai nghe trên cổ áo, rồi mới hỏi bằng tiếng trung không thuần thục: “Anh là Huyết Lang?”
“Đúng thế!”
Đông Phương Hạ vừa dứt lời, cổng lớn của biệt thự đột nhiên được mở ra, bốn gã đàn ông lực lưỡng tay cầm AK47 xông ra, toàn bộ họng súng của những gã này nhằm thẳng vào Đông Phương Hạ và Trương Vũ Trạch.
!
Đông Phương Hạ thấy vậy, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng, sau khi hai gã đàn ông kiểm tra toàn thân anh và Trương Vũ Trạch rồi mới dẫn hai người đi vào!
Biệt thự không bài trí xa hoa giống như tưởng tượng của Đông Phương Hạ và Trương Vũ Trạch, mà trống không, không có gì hết, xem ra vẫn là căn nhà thô sơ, mấy cái bóng đèn không sáng lắm.
Việc bắt cóc vốn có thể tránh được, Đông Phương Hạ không ngờ những kẻ này lại bắt cóc em gái của mình! Nhưng kiếp nạn này sớm muộn cũng phải xảy ra, cho dù lần này mình cho Tiểu Lâm cứu Trương Hàm và Mịch Ngâm ở đại học Yên Kinh, những tên sát thủ này vẫn sẽ nghĩ cách khác, ai biết những kẻ liều mạng này sẽ bày trò gì để đối phó mình.
Tối nay, Đông Phương Hạ sẽ tận dụng cơ hội này khiến Yamaguchi-gumi và “Phong Ba” biến mất hoàn toàn khỏi Yên Kinh, cũng chính là thời cơ tốt để bắt gọn trong một mẻ lưới.
Bất kể trong biệt thự là người áo đen hay là người lùn, trong tay bọn chúng đều là súng tiểu liên! Tám người nước Nhật và sáu người áo đen trói Đông Phương Mịch Ngâm ở một bên, còn Trương Hàm bị người của Trần Tư Kiệt trói bắt ở một bên khác.
Hai người bị tách ra khiến Đông Phương Hạ và Trương Vũ Trạch muốn tùy cơ hành sự cũng khó.
Lúc này ánh mắt của hơn một trăm người trong biệt thự đều hận không thể lột sống Đông Phương Hạ và Trương Vũ Trạch! Thấy nhiều người như vậy, ngoại trừ hơn một trăm người của Trần Tư Kiệt, những người khác đều có vũ khí.
Đông Phương Hạ thấy vậy liền chột dạ! Xem ra tối nay những người này phải giữ mình ở đây.
Đông Phương Hạ không sợ, mà lo lắng những kẻ này sẽ cùng anh làm mẻ cá chết lưới rách, đến lúc đó em gái của mình sẽ nguy hiểm.
Đông Phương Hạ lướt nhìn tất cả đám người trong đại sảnh, ánh mắt anh dừng lại trên thân hình hoàn hảo phía trước nhất bên Đông Phương Mịch Ngâm.
Người này, bất kể từ khí chất hay hơi thở đều khiến mình cảm thấy nguy hiểm.
Xem ra, cuộc điện thoại vừa nãy có lẽ là cô ta gọi đến.
Trương Vũ