Đông Phương Hạ thấy Trụy Huyết dí họng súng vào trước trán em gái mình, sắc mặt tái nhợt của anh trở nên âm lạnh, toàn thân tràn đầy sát khí bừng bừng! Phía Trương Hàm cũng vậy, bị họng súng đen xì chĩa thẳng vào giữa trán.
Đông Phương Mịch Ngâm lớn lên trong khu quân đội từ nhỏ, chút việc nhỏ này cô ấy không sợ, nhưng Trương Hàm thì khác, tuy Trương Vũ Trạch lăn lộn xã hội đen, nhưng Trương Hàm chưa từng gặp cảnh như này, lập tức khuôn mặt sợ tái xanh!
Trương Vũ Trạch thấy vậy, đã không kiềm chế được nữa, giật khóe miệng, dồn hết sức mạnh toàn thân, đang định không màng tất cả xông lên, không ngờ bị Đông Phương Hạ kéo lại.
Càng vào lúc này thì càng phải bình tĩnh! Màn kịch nhỏ này của Trụy Huyết, Đông Phương Hạ đã nhận ra! Phế bỏ hai tay của mình hoàn toàn muốn mình chết trong cảnh sống không bằng chết, với một người học võ, chém đứt hai tay đồng nghĩa với tự phế võ công.
Đông Phương Hạ muốn bất chấp tất cả cứu em gái, nhưng anh vẫn không ngốc đến mức đó.
Một đao vừa nãy nhìn có vẻ như đã chém đứt gân tay của mình, nhưng lại không trúng chỗ hiểm yếu.
Trương Vũ Trạch đã gia nhập Lang Quân, mặc dù anh không biết tại sao Huyết Lang muốn kéo mình lại vào lúc này, nhưng hắn vẫn lùi lại. !
Nếu nói đến lo lắng, Trương Vũ Trạch không lo lắng bằng Đông Phương Hạ, chỉ là tạm thời anh che giấu sự lo lắng đó vào trong lòng! Nhìn khẩu súng ngắn tinh xảo trong tay Trụy Huyết, Đông Phương Hạ thở một hơi, giơ dao ngắn lên lần nữa.
Trụy Huyết Thấy vậy, đôi môi mỏng của cô ta cong lên tàn nhẫn, đôi mắt đẹp u tối nheo lại, nụ cười nơi khóe miệng vừa băng lạnh vừa thích thú, hơi chần chừ, lên tiếng nói:
“Xét đến tay trái của Huyết Lang đã bị tàn phế, không thể tự phế tay phải, lần này, để người của tôi làm thay đi!”
Đông Phương Hạ nghe xong, nụ cười luôn luôn bình thản của anh xuất hiện trên khóe miệng lần nữa, nếu để