“Đối với Huyết Lang, chúng tôi là ai không quan trọng, nhưng Huyết Lang đã muốn biết thì nói cũng không sao.
Tôi là Bôn Lôi!”, người đàn ông cao lớn nói to.
Người phụ nữ cười lạnh rồi bước lên trước một bước: “Điện Thiểm”.
Bôn Lôi, Điện Thiểm, sao hai cái tên này lại quen thế nhỉ? Từng nghe thấy ở đâu rồi? Đông Phương Hạ ngẫm nghĩ một lát, phát hiện ra sát khí sắc bén trên người Bôn Lôi và Điện Thiểm, vẻ mặt tươi cười của anh biến mất, ngước mắt lên rồi lạnh lùng nói:
“Mặc dù tôi không biết các người là người của ai, nhưng chắc hẳn các người cũng theo dõi tôi lâu rồi, còn diễn không ít trò hay.
Điện Thiểm, nếu tôi đoán không nhầm, người lẻn và Cục an ninh quốc phòng, lấy hai chai chất lỏng, đồng thời giết nhân viên công tác ở đó chính là cô, có đúng không?” ! Nghe vậy, Điện Thiểm hơi giật mình: “Là tôi, thì đã sao? Sao anh lại biết là tôi?”
“Chẳng sao hết.
Còn lý do tôi biết đó là cô thì cô không cần biết”.
Bôn Lôi cũng hơi ngạc nhiên, cảm thấy Huyết Lang đang muốn xác nhận lại điều gì đó, mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
Xem ra Huyết Lang đã biết đôi điều rồi.
Bôn Lôi không nhì nhằng nữa, nhìn