“Chú hai, Đông Phương Hạ đâu! Sao không thấy Đông Phương Hạ”, Thư Lăng Vy nhìn đôi môi run rẩy của Đông Phương Hùng, cô nóng ruột tóm lấy Tiểu Lâm, nghẹn ngào nói: “Tiểu Lâm, sư huynh của em đâu! Sao anh ấy vẫn chưa xuống, mọi người đều xuống rồi!”
Trái tim Thư Lăng Vy luôn đặt vào Đông Phương Hạ, hoàn toàn không thấy bác sĩ bê Đông Phương Hạ vào trong xe cứu thương, ánh mắt quan tâm nhìn chằm chằm đám người Tiểu Lâm.
Tiểu Lâm lắc đầu, chỉ vào xe cứu thương!
Thư Lăng Vy nhìn theo hướng Tiểu Lâm chỉ, đã biết đó là chỗ nào, lúc này, cô thực sự sợ hãi quay mặt nhìn thấy tất cả những việc mình không muốn thấy, nhưng cơ thể của cô không chịu sự điều khiển của bản thân cô.
Trong xe cứu thương, khi Thư Lăng Vy nhìn thấy người nằm trong đó toàn thân đều là máu, đã được lắp ống thở ô - xy chính là Đông Phương Hạ, người đàn ông trong lòng mình, toàn thân rã rời, hai chân bỗng không có chút sức lực, trước mặt tối lại, suýt nữa ngất đi.
“Phu nhân…”, Dạ Ảnh vội dìu Thư Lăng Vy đang loạng choạng!
Thư Lăng Vy đẩy Dạ Ảnh ra, chầm chậm đi đến, rõ ràng chỉ cách năm sáu mét, nhưng cô lại cảm thấy như hàng ngàn mét, đi thế nào cũng không đến được bên cạnh Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hùng nhìn ánh mắt u tối và trống rỗng của Thư Lăng Vy, khoang mắt của ông ấy cũng đỏ ửng.
Không biết Đông Phương Mịch Ngâm lấy sức ở đâu chui vào xe cứu thương, ôm anh trai đau khổ khóc lóc.
“Anh, anh làm sao vậy? Anh tỉnh lại đi! Em là Mịch Ngâm, anh dậy nói chuyện với em đi! Anh…”
Mọi người nghe thấy giọng khàn đặc của Đông Phương Mịch Ngâm, khóe mắt tất cả mọi người đều ướt đẫm, Đông Phương Hùng kéo con gái lại: “Mịch Ngâm, tạm thời anh trai con không sao, chỉ ngất đi thôi! Đừng làm chậm trễ thời gian, để bác sĩ mau chóng cấp cứu!”
Đông Phương Mịch Ngâm nghe thấy phải cấp cứu, không dám làm lỡ thời gian, Thư Lăng Vy cố gắng đi đến bên xe cứu thương, nói với Đông Phương Hùng: “Chú