Bek Er cúi người với Đông Phương Viêm và Hác Hàm Nguyệt rồi quay đầu nhìn Tây Môn Kiếm, hỏi: "Tình trạng của cậu chủ thế nào rồi?"
"Cậu chủ bị nội thương khá nghiêm trọng, mất máu quá nhiều.
Các cơ quan nội tạng đều bị thương, tình hình không mấy khả quan".
Biết Đông Phương Hạ bị thương nặng đến thế, trái tim Bek Er quặn đau.
Cô ấy ôm chặt lồng ngực, thản nhiên nói: "Tây Môn, sắp xếp người của chúng ta.
Ảnh Phong Nguyệt Vân, bốn chị em các cô đi đi, cũng lâu rồi không được gặp nhau.
Zag, cắt cử người canh gác nơi này cẩn thận.
Không có lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được vào".
"Vâng, cô chủ!"
"Chú, Bek Er không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng mà...!Chú dì, Đông Phương Hạ sẽ không sao đâu, sáng mai anh ấy sẽ tỉnh lại.
Chú dì ở lại đây cũng không giúp được gì, nếu có thể thì chú dì về nghỉ ngơi đi, sáng mai hãy tới thay cho bọn con".
Trong lòng Bek Er rất khó chịu.
Cô ấy không biết là không phải Đông Phương Viêm không chịu nhận mình là con dâu, mà là đúng như suy nghĩ của Diệc Phi.
Nghe Bek Er nói vậy, Đông Phương Viêm chần chừ một lát, càng thấy hài lòng về cô ấy hơn: "Được rồi, vậy sáng mai rồi chú dì tới".
"Hai chị, chúng ta vào đi!"
Bek Er, Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy vào trong phòng bệnh.
Zag lập tức sai người canh gác xung quanh, còn không cho Đông Phương Viêm và Hác Hàm Nguyệt tới gần.
Trong lòng đội trưởng đội vệ sĩ của nhà họ Bek ấy chỉ có ông chủ, cậu chủ và cô chủ, không còn một ai khác nữa.
Cho dù Đông Phương Viêm là bố của cậu chủ, anh ta cũng không quan tâm, trừ khi có lệnh của cậu chủ.
Trong phòng bệnh đặc biệt, khi nhìn thấy người đeo ống thở oxy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lẳng lặng nằm trên giường, người luôn kiên cường như Bek Er cũng cảm thấy tim mình thắt lại.
Chẳng biết từ lúc nào, mọi thứ trước mắt nhòe đi, cô ấy nhấc bước chân nặng nề, cùng Diệc Phi và Lăng Vy tới gần.
Diệc Phi đã đầm đìa nước mắt rồi.
Mới buổi sáng, Đông Phương Hạ còn trò chuyện với cô, nhưng lúc này nụ cười gian trá của anh đã biến mất.
Bọn họ lo rằng mình sẽ không nhìn thấy nụ cười ma mị lôi cuốn ấy nữa.
Diệc Phi và Lăng Vy vừa khóc vừa ngồi xuống mép giường.
Nhưng bọn họ không dám khóc thành tiếng, mà chỉ che miệng, để mặc nước mắt tràn mi, lăn dài trên má rồi rơi xuống vạt áo.
Bek Er cầm bàn tay