Nhìn thấy ánh mắt của Diệc Phi và Lăng Vy, Đông Phương Hạ cười khổ một tiếng, cầm tay Bek Er rồi quan tâm hỏi: "Anh không ở châu Úc, em và ông nội vẫn ổn chứ?"
"Ổn chứ! Sau khi anh đi, mọi chuyện ở châu Úc đều rất bình thường.
Ông nội cũng rất nhớ anh, nhưng sợ anh phân tâm nên mới không gọi điện thoại cho anh", Bek Er cảm thấy ấm áp.
Nghĩ tới ông nội của Bek Er, Đông Phương Hạ vô cùng cảm kích.
Năm đó, nếu không có ông ấy, đoán chừng Đông Phương Hạ đã mất mạng rồi.
"Đợi xử lý xong chuyện ở Yên Kinh, Tết anh sẽ về châu Úc.
Phải rồi, em tới đây thì ai lo chuyện ở bên đó?"
"Biết tin anh bị thương đến mức hôn mê, em đã nhờ ông nội tạm thời lo liệu chuyện bên đó cho em".
"Em...!Ông nội lớn tuổi thế rồi, sao em còn để ông ra ngoài quản lý công việc? Anh có chết đâu, em tới Yên Kinh làm gì? Cho dù anh chết thì em cũng không thể tùy tiện rời khỏi châu Úc được, nếu xảy ra chuyện gì thì em có gánh nổi trách nhiệm