Họ thấy cậu chủ bị thương như vậy, ngay cả đi lại cũng cần người dìu đỡ, hai chị em Dạ Nguyệt và Dạ Vân cũng không kiểm soát được cảm xúc của mình, nhìn nụ cười quen thuộc của cậu chủ, sống mũi cay cay, nước mắt lăn xuống.
“Hai con bé Nguyệt, Vân này, sao nhìn thấy cậu chủ lại khóc! Nào, dìu cậu chủ đi dạo”.
Đông Phương Hạ cũng rất nhớ Dạ Nguyệt và Dạ Vân, nhưng cũng không thể gặp người mình nhớ thì khóc lóc chứ!
Dạ Nguyệt và Dạ Vân lau nước mắt, sau khi bảo Dạ Ảnh và Dạ Phong nhường chỗ, mỗi người một bên trái phải đỡ cậu chủ nhà mình! Dạ Ảnh và Dạ Phong là mỹ nữ tuyệt sắc, đương nhiên Dạ Nguyệt và Dạ Vân cũng không kém, họ là chị em sinh bốn, có thể kém sao!
Hai chị em dìu cậu chủ đi dạo trong sân vườn, giờ phút này, dường như chị em Dạ Ảnh như trở về trước đây, lúc đó, chỉ cần cậu chủ ở Châu Úc, không ra ngoài làm việc, lúc nhàm chán sẽ gọi bốn chị em họ cùng đến đi dạo trong sân vườn, nói chuyện về tương lai!
Bây giờ nhớ lại đã là chuyện ba năm trước! Lúc đó mình và Dạ Phong vẫn chưa đến Yên Kinh, bất giác ba năm đã trôi qua!
Lúc cao thủ bảo vệ nhà họ Bek bảo vệ toàn bộ nơi này, những chiến sĩ canh gác trang viên nhà họ Đông Phương rất kinh hãi! Là quân nhân, họ tự thấy người bình thường không phải là đối thủ của họ.
Nhưng những người bảo vệ cậu chủ về nhà, sao lại mạnh như vậy, chỉ với hơi thở đã có thể khiến đám người mình cảm thấy bức bách rồi!
Nghe nói ở Yên Kinh có