Dạ Vân khóc không được cười không xong nhìn cậu chủ nhà mình, lòng nghĩ cậu chủ cậu ăn nói vẫn như xưa.
Nghe lời của Đông Phương Hạ, ánh mắt Dạ Nguyệt sáng lên, hưng phấn, ngồi bên cạnh Đông Phương Hạ, cười nói: “Cậu chủ, từ sau khi cậu rời khỏi Châu Úc, cô chủ không cho phép bất kỳ ai bước vào căn biệt thự của cậu, ngay cả người làm thường ngày giúp cậu quét dọn vệ sinh cũng không được phép vào.
Mọi thứ trong đó đều là đích thân cô chủ về trang viên thu dọn giúp cậu! Thỉnh thoảng, cô chủ mệt, nhớ cậu, sẽ đến biệt thự của cậu nghỉ ngơi! Ở đó, cô chủ ngồi là ngồi cả đêm.
Cậu chủ, những số điện thoại đó của cậu, không chừng cô chủ giữ lại giúp cậu đấy!”
“Thật không?”, lúc này nụ cười nơi khóe miệng Đông Phương Hạ trở nên vô cùng tà mị.
“Đúng thế…”, Dạ Nguyệt và Dạ Vân không hẹn mà cùng gật đầu.
Đông Phương Hạ thấy vậy càng thêm vui mừng: “Để khích lệ hai chị em các cô cung cấp tình báo cho cậu chủ, cậu chủ hôn hai cô mỗi người một cái”, Đông Phương Hạ nói xong, không đợi Dạ Nguyệt và Dạ Vân né tránh, liền kéo hai chị em lại, lần lượt hôn mạnh một cái lên khuôn mặt tuyệt mỹ của họ, khiến toàn thân Dạ