Đông Phương Hạ đang sát muối vào vết thương của Tào Nghị Hùng, cái chết của Tào Cảnh Huy dường như là đòn đả kích đến mức hủy diệt đối với Tào Nghị Hùng.
Nghe lời nói của Đông Phương Hạ, con ngươi màu đen của Tào Nghị Hùng liền tối sầm lại.
Ông ta vốn không muốn trở mặt với Đông Phương Hạ sớm, nhưng con trai yêu quý chết trong tay Trương Vũ Trạch, làm sao Tào Nghị Hùng ông ta có thể không tìm Trương Vũ Trạch báo thù cho con trai yêu quý đây.
Trương Vũ Trạch phía sau Đông Phương Hạ nhìn thấy sắc mặt Tào Nghị Hùng không ngừng thay đổi, liền biết người đối diện tối nay chắc chắn sẽ giết mình, nhưng hắn không sợ, Tào Nghị Hùng muốn giết hắn, không dễ như vậy! Cho dù phải chết, hắn cũng phải đâm một nhát vào tim Tào Nghị Hùng.
Vương Thiến Thiến vẫn luôn nhìn dò xét Đông Phương Hạ, khi nghe thấy câu này của Đông Phương Hạ, cô ta rất nghi hoặc! Huyết Lang, tôi đã nói sắp xếp phía Tào Nghị Hùng cho anh rồi, biết rõ tối nay Tào Nghị Hùng muốn giết anh, sao anh chỉ đưa có vài người này đến, lẽ nào anh cho người mai phục bên ngoài!
Mặc dù là vậy, bây giờ anh sát muối vào trái tim chồng chất vết thương của Tào Nghị Hùng, không phải là ép ông ta ra tay sao! Vương Thiến Thiến khó tránh lo lắng thay cho Đông Phương Hạ!
Nhưng cô ta đâu biết Đông Phương Hạ đang nghĩ gì, Đông Phương Hạ không phải là người đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, anh đang muốn Tào Nghị Hùng ra tay trước.
Quả nhiên, họ còn chưa động đũa vào mười mấy món ngon bày đầy trên bàn ăn, Tào Nghị Hùng liền trầm giọng nói: “Huyết Lang, ân oán phân tranh của hai bang chúng ta, chúng ta tự giải quyết! Mục đích của việc mời cậu đến đây hôm nay, là hy vọng cậu có thể giao Trương Vũ Trạch ra! Mong Huyết Lang đồng ý”.
Đông Phương Hạ nghe xong quay đầu nhìn Trương Vũ Trạch phía sau, sau đó, đặt chén rượu trong tay xuống, giả bộ trầm ngâm, ngẩng đầu nói với Tào Nghị Hùng: “Bang chủ Tào, tôi vốn không muốn nhúng tay vào ân oán của ông và Trương Vũ Trạch, cũng muốn giao anh ta cho ông! Dù