Tuy phía Đông Phương Hạ chỉ có mười anh em tử sĩ, nhưng người của phía Tào Bang còn xa mới bì kịp với sức chiến đấu của họ! Trong đại sảnh không rộng lớn lắm, lúc này đã đầy ánh đao bóng kiếm!
Tào Nghị Hùng đã thoát khỏi nguy hiểm, khi nhìn thấy Đông Phương Hạ vẫn ngồi đó ăn đồ ăn ngon, không có chút kinh hoảng, Tây Môn Kiếm và Trương Vũ Trạch hoàn toàn xông ra chiến đấu, sắc mặt ông ta hung dữ gào lên:
“Ai có thể lấy được tính mạng của Đông Phương Hạ, lập tức cho người đó làm đường chủ, thưởng ba mươi triệu!”
Trọng thưởng ắt sẽ có kẻ dũng, huống hồ còn là đích thân bang chủ Tào của Tào Bang hứa hẹn! Người của Tào Bang lập tức quay họng súng, xông về phía Đông Phương Hạ như ong vỡ tổ!
Đối với anh em phía dưới của Tào Bang, điều kiện mà Tào Nghị Hùng đưa ra quá hấp dẫn! Một đường chủ, trong tay ít nhất cũng có mấy trăm anh em, làm sao bọn chúng từ bỏ được sức hấp dẫn này đây.
Nhưng phải xem bọn chúng có số hưởng thụ không đã, các anh em tử sĩ là thân cận của Đông Phương Hạ! Bọn họ sống trên đời này chỉ có một mục đích, đó là bảo vệ cậu chủ, chiến đấu vì cậu chủ của mình! Hiện tại có kẻ muốn lấy mạng của cậu chủ bọn họ, các anh em tử sĩ ngay lập tức vung đao chặn lại những kẻ địch đang lao về phía Đông Phương Hạ.
Thấy vậy, Đông Phương Hạ quát to một tiếng: “Bạch Vỹ, đừng hiếu chiến! Tây Môn, đánh