“Các anh em, lão già Tào Nghị Hùng vứt bỏ các anh em trên chiến trường, đó là điều tối kỵ trong thế giới ngầm.
Còn các anh em Lang Quân thì sao? Trong mấy cuộc chiến trước đó, dù có tổn thất nặng nề, bọn họ cũng không vứt bỏ người của mình.
Giây phút ngã xuống, bọn họ còn vắt kiệt sức để giết thêm mấy kẻ địch, làm giảm áp lực cho các anh em còn sống.
Các anh em, được trở thành một thành viên của Lang Quân, trở thành anh em của bọn họ, là phúc của chúng ta! Ít nhất, mỗi khi ở trên chiến trường, chúng ta sẽ không cần lo lắng bị lão đại của mình vứt bỏ...!Chúng ta...”
“Phó đường chủ, đừng nói nữa! Chúng tôi đồng ý gia nhập vào Lang Quân!”
Không đợi Cát Hoành nói hết, một người đã ngắt lời.
Chỉ thoáng cái, hơn một nửa số người còn lại của Tào Bang đều gia nhập vào Lang Quân.
Thấy thế, đôi mắt thâm thúy của Đông Phương Hạ híp lại.
Anh đánh mắt nhìn sang nhóm 330, thấy người của Yamaguchi-gumi vẫn đang đánh với người của mình.
Anh quát lạnh:
“Các anh em, lũ khốn Yamaguchi-gumi này làm vô số việc ác trên địa bàn của người nước Z chúng ta.
Mọi người nói xem, chúng ta nên làm gì đây?”
“Giết!”
Lần này, bất kể là các anh em Lang Quân, hay là nhóm Cát Hoành vừa đầu hàng Đông Phương Hạ, tất cả đều hét lên thật to.
Tiếng thét ấy khiến người ta rùng mình, như phát ra từ tận sâu trong linh hồn.
Đông Phương Hạ vung tay lên, hơn bảy trăm người đồng loạt xông về phía ba mươi mấy người còn lại của Yamaguchi-gumi.
Trình Thành, 330 và các cao thủ nhà họ Bek lùi về phía sau Đông Phương Hạ.
Đối với người của Tào Bang, giết các anh em Lang Quân còn chẳng đã bằng giết