“Ha ha, cô không ngốc đâu nhỉ, biết tôi là người nhà họ Bek.
Vậy thì chắc cô cũng phải biết kết cục của mình sẽ thế nào rồi chứ?”
Đương nhiên Trụy Huyết biết mình sẽ có kết cục như thế nào.
Rơi vào tay nhà họ Bek, nhất là rơi vào tay Huyết Lang, kết cục đã quá rõ ràng rồi, nói là muốn sống không được, muốn chết không xong cũng chẳng quá.
Trình Thành đi tới trước mặt Trụy Huyết, nụ cười trở nên tà ác.
Nhìn người đẹp này của Phong Ba, anh ta lạnh lùng nói: “Sao hả? Định tự sát?”
Còn chưa dứt lời, Trình Thành đã ra tay, tốc độ nhanh như chớp.
Trụy Huyết muốn tự sát, bởi vì rơi vào tay những người này thì cuộc đời còn lại của cô ta sẽ vô cùng tăm tối, không được gặp lại ánh mặt trời nữa.
Thế nhưng, không đến giây phút cuối cùng, cô ta sẽ không lựa chọn con đường ấy, bởi vì đó là đường cùng.
Giây phút Trình Thành ra tay, cô ta đã dồn hết sức trong người, định giết chết Trình Thành một cách bất ngờ.
Trình Thành đã phòng ngừa trường hợp Trình Thành đánh lén rồi.
Thấy cô ta ra tay, con dao sắc bén lia về phía cổ mình, anh ta lập tức lùi lại.
Cùng lúc đó, tay anh ta lóe lên trước mặt Trụy Huyết, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, cướp được con dao găm của cô ta.
Trụy Huyết biết Trình Thành rất khó đối phó, nhưng cô ta vẫn không ngờ tốc độ của anh ta lại nhanh đến vậy.
Chỉ chớp mắt mà Trình Thành đã cướp được vũ khí của cô ta rồi.
Trụy Huyết còn định tập kích tiếp, nhưng không còn cơ hội nữa.
Cô ta sững người tại chỗ,