“Con ả thối tha, muốn đánh muốn giết gì thì cứ việc ra tay đi!”, mặc dù thái độ rất cứng, nhưng thực chất trong lòng Tư Mã Trưởng Phong đã sợ vỡ mật rồi.
“Ha ha ha...!Cậu Tư Mã thật là oai phong!”
Thư Lăng Vy vừa định hỏi Dạ Ảnh xem Đông Phương Hạ đang ở đâu, có an toàn hay không, ai ngờ cô còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói trầm thấp đã vang lên phía sau Trương Vũ Trạch.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, đám Trương Vũ Trạch và Thư Lăng Vy lập tức nhìn sang.
Thấy Đông Phương Hạ dẫn Nam Cung Diệc Phi đi tới, xung quanh có mười mấy người đàn ông mặc quần áo đen bảo vệ, bọn họ lập tức lùi sang một bên.
Tư Mã Lâm đã đoán trước được rằng Đông Phương Hạ sẽ xuất hiện, nhưng ông ta vẫn rất giật mình khi thấy Nam Cung Diệc Phi đi cùng anh.
Chẳng phải Đông Phương Hạ và Nam Cung Diệc Phi đã tan vỡ rồi sao? Chẳng lẽ...!bọn họ chỉ diễn cho ông ta nhìn?
Điều khiến Tư Mã Lâm khiếp sợ nhất không phải là thấy Đông Phương Hạ đi cùng Nam Cung Diệc Phi, mà là hai người đằng sau Nam Cung Diệc Phi.
Ông ta biết hai người đó, chẳng những biết, mà còn từng gặp không chỉ một lần.
Bọn họ là người của thủ tướng Nam Cung, thế cũng có nghĩa là thủ tướng Nam Cung đã biết chuyện tối nay rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tư Mã Lâm càng thêm tăm tối, tâm trạng như rớt xuống vực thẳm.
Chuyện ông ta lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Trong mắt nhà họ Tư Mã, tuy rằng nhà họ Đông Phương và nhà họ Thư rất mạnh, nhưng không có gì đáng sợ, nhà họ Nam Cung mới là đáng sợ nhất.
Với người có địa vị như ông cụ Nam Cung, nhà họ Tư Mã không thể dây vào được.
Bây giờ