Tư Mã Lâm chỉ biết trơ mắt nhìn con trai mình bị người của Đông Phương Hạ tra tấn bằng thủ đoạn tàn nhẫn như thế, làm sao lại không đau lòng cho được! Sau khi nguyền rủa Đông Phương Hạ, ông ta lại mở miệng van xin.
“Tư Mã Lâm, tôi nói cho ông biết, chỉ cần là người nhà họ Tư Mã, tôi đều sẽ “tiếp đón” nhiệt tình! Ông cũng không thoát được đâu”.
Nghĩ tới chuyện sáu năm trước, Đông Phương Hạ lại không kìm nén được ngọn lửa giận dữ trong lòng.
Anh rút thanh đao bên hông Trương Vũ Trạch ra, tiếng gió rít gào vang lên, thanh đao chém thẳng vào cánh tay Tư Mã Lâm.
“A...!Đông Phương Hạ, tao có thành ma cũng không bỏ qua cho mày!”
Mặc dù thủ đoạn của Đông Phương Hạ không máu me bằng Dạ Ảnh, nhưng mọi người lại không khỏi lạnh sống lưng.
Cánh tay của Tư Mã Lâm bị Đông Phương Hạ chém đứt.
Ngay lập tức, máu chảy ra như suối.
Tư Mã Lâm ôm cánh tay đã bị cụt của mình, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
“Ông sống tôi còn không sợ, lẽ nào lại sợ hồn ma của ông”.
Nhìn thấy cảnh ấy, lại thấy cặp mắt đỏ ngầu của Đông Phương Hạ, Diệc Phi lo rằng người yêu sẽ giết chết Tư Mã Lâm.
Cô chần chừ giây lát rồi kéo áo Đông Phương Hạ, nhỏ giọng nói: “Đông Phương Hạ, anh có thể tra tấn Tư Mã Trưởng Phong, nhưng Tư Mã Lâm là người cùng vai vế với bậc cha chú của chúng ta.
Giao ông ta cho cục trưởng Phương, để cục trưởng Phương bắt tay với Hác Hiên, dùng cách khác trừng trị ông ta”.
Đông Phương Hạ cũng không định giết Tư Mã Lâm ở đây.
Nghe Diệc Phi nói vậy, anh trả lại đao cho Trương Vũ Trạch, lạnh lùng nói: “Vũ Trạch, phái người tới