Trong lúc Đông Phương Hạ đang giằng co giữa cần và không cần, những cao thủ Trình Thành, Vương Thiến Thiến, Dạ Ảnh, Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ, Vương Á Hổ đi đến.
Trên đường đến đây, Vương Thiến Thiến đã được biết chuyện xảy ra ở đây từ chỗ Bạch Vỹ, lại thấy sắc mặt Đông Phương Hạ không tốt, cô ta liền chột dạ.
“Huyết Lang (cậu chủ)…”, mọi người cung kính gọi một tiếng trước mặt Đông Phương Hạ.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, Đông Phương Hạ đã ra khỏi dòng suy nghĩ, quay mặt, ánh mắt lạnh lùng lướt nhìn mấy người Trình Thành, cuối cùng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Vương Thiến Thiến.
“Cô Vương, đừng nói với tôi là cô không biết chuyện này!”
Vương Thiến Thiến bị sát khí của Đông Phương Hạ làm cho toát mồ hôi lạnh, nghe lời của Đông Phương Hạ, cô ta lắc đầu: “Tôi thực sự không biết trong phòng thí nghiệm lại có những người như Bạch Vỹ nói, nhưng, trước đây tôi đã từng nghe Tư Mã Lâm vô tình nhắc đến, lúc đó tôi không để ý chuyện này! Tối nay tôi cũng mới biết công hiệu cuối cùng của chất lỏng màu vàng đó.
Huyết Lang, nếu anh cho rằng Vương Thiến Thiến đang nói dối, thì có thể ra tay, dù sao tôi cũng không chạy thoát”.
Lúc này Vương Thiến Thiến không thể hiện thái độ, cô ta tin Đông Phương Hạ chắc chắn sẽ giết cô ta ngay sau đó, người đàn ông này, trong từ điển của anh ta, không có bốn chữ thương hoa tiếc ngọc.
Trình Thành và Dạ Ảnh cảm giác được sát khí của cậu chủ nhà mình, lại thấy ánh mắt của cậu chủ, hai người liền quay sang nhìn nhau, sau đó hai chân lùi lại một bước, một trái một phải cắt đứt đường lui của Vương Thiến Thiến, lúc này, Vương Thiến Thiến dám nói năng lỗ mãng, hoặc là cậu chủ hạ lệnh giết Vương Thiến Thiến, Trình Thành và Dạ Ảnh liền không hề do dự mà ra tay.
Vương Thiến Thiến lặng lẽ liếc nhìn Trình Thành và Dạ Ảnh, cô ta lạnh lòng, nói với Đông Phương Hạ: “Nếu Huyết Lang không tin Vương Thiến Thiến, có