“Mẹ kiếp, nhà họ Tư Mã đúng là mất trí, làm ra loại chuyện không bằng cầm thú như vậy!!”
Một lúc lâu sau, Đông Phương Hạ và những người khác tỉnh táo lại, Bạch Vỹ chửi ầm lên! Nam Cung Diệc Phi liền quay người đi, không nhìn những cảnh trước mắt nữa.
Trong nhóm người Đông Phương Hạ ai cũng tức giận! Trong nhà kho, không chỉ có hàng trăm khẩu súng ống, mà còn có hê-rô-in, thuốc nổ, những thứ này Đông Phương Hạ đều có thể chấp nhận, nhưng điều không thể chấp nhận được là, trong một góc của nhà kho có hàng chục thi thể, những thi thể này đều là những đứa trẻ dưới mười lăm tuổi, nhỏ nhất có lẽ cũng chỉ mới hai ba tuổi!
Không có mùi thối rữa, những đứa trẻ này đoán chừng vừa mới chết không lâu, hẳn là trong hai ngày này! Chầm chậm bước lên, khi mọi người phát hiện toàn bộ thi thể không phải là bị giết chết, mà là bị rút sạch tủy xương đến chết, trong lòng mọi người không thể bình tĩnh được nữa!
Đông Phương Hạ tự nhận mình lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng Đông Phương Hạ anh sẽ không ra tay độc ác với một đứa trẻ chỉ mới vài tuổi như vậy, đây vẫn là những đứa trẻ, những đứa trẻ chưa biết gì! Nhà họ Tư Mã cho dù có tàn nhẫn như nào, cũng không được làm như vậy.
Đè nén kích động muốn băm vằm Tư Mã Lâm xuống, Đông Phương Hạ quan sát nhà kho một lượt, nói với Hác Hiên: “Hác Hiên, việc này e rằng không thể công bố ra ngoài, ảnh hưởng không tốt! Bắt đầu từ bây giờ, những việc ở căn cứ bên này do cục an ninh quốc phòng các anh tiếp nhận xử lý! Tốt nhất anh nên lập tức bí mật báo cáo tất cả mọi việc ở đây