Nhà họ Tư Mã đã bị tiêu diệt rồi, Đông Phương Hạ không cần diễn kịch nữa.
Các anh em Lang Quân mở tiệc ăn mừng, tất cả đều là dân xã hội đen, cô và Thư Lăng Vy là người nhà nước, Diệc Phi lo là sẽ ảnh hưởng không tốt tới Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ hiểu ý của Diệc Phi, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên nụ cười dịu dàng.
Anh nhẹ giọng nói: “Không đâu, trong Lang Quân vẫn còn rất nhiều người không biết em.
Em gọi Lăng Vy tới giải tỏa, những ngày qua các em cũng vất vả rồi”.
“Vậy được.
Trên cơ bản chuyện bên tập đoàn Thiên Lang đã xử lý ổn thỏa cả rồi, anh mở tiệc ăn mừng xong thì cũng không cần mệt mỏi như thế này nữa”.
Ôm thân thể thướt tha của Diệc Phi, Đông Phương Hạ ngửa đầu thở dài: “Quen là được rồi.
Vả lại, anh cũng không phải người thích rảnh rỗi, không có việc gì làm thì anh còn thấy khó chịu nữa”.
Không có việc gì làm thì cảm thấy khó chịu, người khác còn đang ước được rảnh rỗi kia kìa! Diệc Phi dở khóc dở cười, véo Đông Phương Hạ một cái.
“Diệc Phi, vừa rồi lên đây, em có thấy Lục Phong ở bên dưới không?”
“Lục Phong? Em không để ý nữa! Lúc lên đây, em thấy Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Hồ Ngạn Hạo, bọn họ đang định dạy dỗ người tên là Trình Thành, không biết xảy ra chuyện gì nữa”.
Tự nhiên Đông Phương Hạ lại hỏi tới Lục Phong, Diệc Phi cảm thấy kỳ lạ.
Nghĩ tới Lục Phong, Đông Phương Hạ lập tức liên tưởng tới bạn gái của cậu ta là Chung Nhã Nhu.
Đông Phương Hạ luôn cảm thấy cô gái ấy có gì đó là lạ.
Khoảng thời gian vừa rồi bận quá, anh quên mất chuyện này.
Mặc dù anh tin tưởng Lục Phong, nhưng hiện giờ Lang Quân không còn là bang phái nhỏ như hai tháng trước nữa.
Cho dù tài chính của Lang Quân không nhiều, nhưng cũng có mấy tỷ.
Nếu để một mình Lục Phong quản lý số tiền