“Đúng thế, đúng thế.
Chuyện riêng của cậu chủ mà cũng dám hỏi, có phải anh còn muốn hỏi sao cô chủ không ở bên cạnh cậu chủ không?!”
Dạ Phong cũng hùa theo Dạ Ảnh.
Cứ gặp bọn họ là Trình Thành lại nói luyên thuyên, nếu không e ngại thân thủ của Trình Thành thì chị em Dạ Ảnh đã rút dao ra rồi.
Thấy chị em Dạ Ảnh chống đối mình, Trình Thành cũng không vui: “Nói chuyện kiểu gì thế! Hai em này, anh đâu có đắc tội các em”.
“Hừ!”
Dạ Ảnh và Dạ Phong đồng thanh hừ lạnh, quay mặt sang nơi khác.
Thấy thế, đám Tây Môn Kiếm đều nở nụ cười, nhất là khi thấy dáng vẻ cạn lời của Trình Thành.
Ở đây, ngoài những người biết chuyện thì những người khác đều không biết “cô chủ” mà Dạ Ảnh nói tới là ai, vì sao cao thủ như Trình Thành lại phải dè chừng như vậy.
Trình Thành không những cạn lời, mà còn rất phiền muộn.
Anh ta thầm nghĩ, sao Dạ Ảnh lại mang cả cô chủ ra đây thế? Bảo tôi hỏi cô chủ chuyện ấy, thế có khác nào tự chuốc lấy khổ không? Bên cạnh cô chủ có nhiều cao thủ như thế, tôi có to gan đến mấy thì cũng không dám nói lung tung trước mặt cô chủ.
Cô cho rằng tôi là cậu chủ hay sao mà dám nói đùa với cô chủ.
Đúng là tức chết mất!
Đông Phương Hạ