“Vậy sao! Mẹ em cũng thích một mình suy nghĩ lúc không có ai à!”, Đông Phương Hạ véo yêu đôi má trắng nõn của Tiểu Đồng Đồng, bật cười! Đối với mẹ của Tiểu Đồng Đồng, trực giác nói với Đông Phương Hạ người phụ nữ đó không đơn giản.
“Vâng, anh trai! Em mời anh ăn kẹo hồ lô, anh đừng suy nghĩ, vứt Đồng Đồng sang một bên! Có được không”.
Đông Phương Hạ nhìn ánh mắt kỳ vọng của Tiểu Đồng Đồng, anh hơi ngẩn người! Cô bé này, sao lại ăn nói hiểu chuyện như vậy, không giống những đứa trẻ trạc tuổi khác.
Vậy nên anh cười nói: “Được, Đồng Đồng mời anh ăn kẹo hồ lồ, anh cũng mời em ăn đồ ngon, được không!”
“Được…”
Đông Phương Hạ bế Tiểu Đồng Đồng quay người đi vào đại sảnh, khi nhìn thấy Dương Quang Chiếu bận rộn ở một bên, lập tức vẫy tay gọi: “Tiểu Dương! Lại đây”.
“Huyết Lang, cậu gọi tôi?”
Đây là tổng bộ của Lang Quân, tuy Dương Quang Chiếu nhìn thấy Tiểu Đồng Đồng, nhưng lại không dám ăn nói bừa bãi, thậm chí còn chơi đùa với Tiểu Đồng Đồng, rất nhiều đôi mắt của các anh em đều nhìn chằm chằm, Dương Quang Chiếu dám to gan vô lễ, cho dù Đông Phương Hạ không nói gì, anh em phía dưới cũng sẽ cho anh ta một trận.
“Chú Dương…”, Tiểu Đồng Đồng ngoan ngoãn gọi một tiếng.
“Tiểu Dương, đi nói với chị chủ đối diện một tiếng, nói là Tiểu Đồng Đồng chạy đến chỗ tôi, bảo chị ấy đừng lo lắng!”