“Cậu chủ, không xảy ra chuyện gì, chúng tôi xuống đây xem!”, Tây Môn Kiếm trả lời một câu, sau đó cùng với Bạch Vỹ và mọi người ngắm kỹ Tiểu Đồng Đồng trong lòng Đông Phương Hạ.
Lát sau, Dạ Phong hỏi nhỏ: “Cậu chủ, chắc đây không phải là tiểu công chúa chứ? Rất đáng yêu! Tiểu công chúa, nào, ra chị bế nào!”
Đông Phương Hạ lại nghe thấy có người nói Đồng Đồng là con gái của mình, anh vô cùng bực bội! Đặc biệt là nhìn ánh mắt của Tây Môn Kiếm và mọi người.
“Tôi bực rồi đấy, đầu tiên là Trình Thành nói Đồng Đồng là con gái của tôi, bây giờ lại là các cô! Tây Môn, chắc không phải anh cũng cho rằng Đồng Đồng là tiểu công chúa của các anh chứ!”
Tây Môn Kiếm nghe xong liền lắc đầu: “Chắc không phải”.
“Cái gì mà ‘chắc không phải’! Tôi…”, Đông Phương Hạ thực sự muốn đánh Tây Môn Kiếm một trận, bỗng phát hiện ở đây còn có một bé gái mới thu lại những lời tục tĩu sắp nhả ra, nói:
“Đồng Đồng năm nay chắc chưa đến bốn tuổi, mà cậu chủ tôi hai mươi mốt tuổi, lẽ nào mười bảy tuổi đã có con!”
“Cậu chủ, chúng tôi cũng không phải là vô duyên vô cớ nói vậy, tiểu công chúa