Hác Hiên có suy nghĩ như vậy, nhưng Văn Quân lại không nghĩ như vậy, tối đó ở “dãy Sơn Thủy” không giết được Đông Phương Hạ, sau đó cô ta bắt đầu cảnh giác! Lúc này phát hiện ánh mắt của các anh em Lang Quân không đúng, cô ta càng thêm chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào! Cô ta lo sợ Đông Phương Hạ phát giác ra điều gì, sở dĩ tối nay đồng ý đến đây với Hác Hiên, chính là để thăm dò thực hư.
Đông Phương Hạ nhìn nụ cười hưng phấn của Hác Hiên, anh liền đi đến, vỗ vai Hác Hiên nói: “Em còn tưởng rằng anh có vợ rồi thì quên luôn người anh em như em đấy!”, Đông Phương Hạ nói xong, làm như vô tình nhìn sang Văn Quân.
Văn Quân luôn tập trung chú ý đến Đông Phương Hạ, người đàn ông trước mắt, tuy miệng luôn tươi cười, không cảm thấy có chút sát khí, nhưng Văn Quân biết thân phận của Đông Phương Hạ, không dám có chút lơ là.
“Hác Hiên tôi có lúc nào vì vợ mà vứt cậu sang một bên?”, Hác Hiên cạn lời với Đông Phương Hạ, nhưng anh ta không hiểu ý của Đông Phương Hạ.
“Ha ha… Hác Hiên anh có tính khí thế nào, em còn không biết sao! Trọng sắc khinh bạn”.
“Cậu… Ở đây là địa bàn của cậu, Hác Hiên tôi không đôi co với cậu! Đông Phương Hạ, xem xem, còn nhận ra cậu ta không!”, Hác Hiên hơi nghiêng người, để Đông Phương Hạ nhìn người thanh niên khí chất bất phàm bên