Sau khi đi khỏi bàn ăn của mấy người Nam Cung Diệc Phi, Đông Phương Hạ liền trở nên nghiêm túc! Nghe lời nói đùa của Hác Hiên, Đông Phương Hạ không vội đáp lời, kéo chiếc ghế ngồi xuống, sắc mặt u ám bất định nhìn Hác Hiên.
Hác Hiên thấy ánh mắt và sắc mặt của Đông Phương Hạ không đúng, anh ta liền ngẩn người, ngồi xuống nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Trước mặt người anh em tốt nhiều năm như Hác Hiên, Đông Phương Hạ không cần phải che đậy điều gì, anh trầm ngâm một lúc, nhàn nhạt nói: “Hác Hiên, anh thích Văn Quân không?”
“Vãi… tôi còn nghĩ rằng là chuyện gì chứ! Tôi có thích cô ấy hay không thì liên quan gì đến cậu”.
“Bây giờ em không có tâm trạng đùa với anh! Trả lời thật cho em, không được lừa em”, giọng điệu của Đông Phương Hạ trở nên lạnh lùng.
Hác Hiên vẫn luôn cho rằng Đông Phương Hạ đang đùa, nhưng bây giờ anh ta càng cảm thấy không đúng! Nhìn đôi mắt băng lạnh thâm sâu của Đông Phương Hạ, anh ta cũng không đùa nữa, gật đầu nói: “Không phải tôi thích cô ấy, mà là yêu cô ấy! Đông Phương Hạ, cậu hỏi vậy làm gì?”
“Vậy anh hiểu cô ta không?”, Đông Phương Hạ né tránh câu hỏi của Hác Hiên.
Hác Hiên biết Đông Phương Hạ không phải là người vô cớ sinh sự, càng không phải là người thích nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác! Cậu ta hỏi vậy chắc chắn có lý do của cậu ta! Vậy nên anh ta nói: “Hiểu, Văn Quân là một cô gái tốt! Từ sau khi vào cục an ninh