Không phải Văn Quân không nói, mà cô ta bị Hác Hiên làm cho cảm động! Có lẽ Đông Phương Hạ đã nắm được lượng lớn bằng chứng, nếu không người trọng tình như anh ta sẽ không mạo nhiên ra tay với mình, huống hồ còn là trước mặt Hác Hiên! Nếu đã như vậy thì xong đời rồi! Tất cả cao thủ của Lang Quân đều ở đây, Huyết Lang thủ đoạn tàn nhẫn, một khi rơi vào tay anh ta, chính là sống không bằng chết! Đường sống duy nhất chính là chạy khỏi đây, với tốc độ của mình, người của Huyết Lang muốn đuổi theo mình, không phải là việc đơn giản!
Vậy nên Văn Quân cười một tiếng, đứng ra từ phía sau Hác Hiên, nói: “Huyết Lang, tuy tôi không biết anh nói gì với Hác Hiên, nhưng chắc chắn có liên quan đến tôi! Nếu đã vậy, tôi không có gì để nói, chỉ muốn hỏi anh một câu, có phải Bôn Lôi đã rơi vào tay anh không”.
“Điện Thiểm, cuối cùng cô cũng dám thừa nhận rồi! Không sai, Bôn Lôi đã rơi vào tay tôi, đã nói hết tất cả với tôi rồi!” “Huyết Lang quả nhiên là Huyết Lang, hành động rất nhanh!”, lúc này khí thế của Văn Quân thay đổi, ngay cả sắc mặt cũng trở nên băng lạnh, cũng không còn là Văn Quân mà Hác Hiên quen biết.
Khoảnh khắc Hác Hiên cảm thấy Văn Quân tỏa ra sát khí, anh ta ngẩn người đứng tại chỗ, đôi mắt mở to, không dám tin quay mặt qua.
Đáng tiếc, Văn Quân không cho Hác Hiên thời gian phản ứng, dưới con mắt của mọi người, cô ta kiễng chân lên, hôn lên khuôn mặt ngây ngốc của Hác Hiên, sau đó tấn công về phía Đông Phương Hạ nhanh như điện giật, chỉ có giết Đông Phương Hạ, Văn Quân mới có cơ hội nhân lúc hỗn loạn chạy khỏi đây.
Mấy người Tây Môn Kiếm sớm đã đề phòng Văn Quân, thấy Văn Quân tấn công Đông Phương Hạ, bọn họ liền vụt ra, ngăn cản Văn Quân, quấn lấy Văn