Nghe vậy, Đông Phương Hạ híp đôi mắt thâm thúy lại.
Anh gật đầu, gọi một người tới đưa Tô Phác Du ra ngoài.
Tô Phác Du vừa đi là Diệc Phi lập tức kéo Đông Phương Hạ sang một bên, nhỏ giọng nói: “Tâm trạng không tốt thì uống ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu”.
“Không sao, khoảng thời gian này hơi mệt, bây giờ anh chỉ muốn say, như vậy thì sẽ không nghĩ tới những chuyện khác nữa”.
“Thế nhưng...”
“Diệc Phi, em hiểu anh mà.
Đúng là anh khó chịu, tâm trạng không tốt, nhưng những chuyện ấy đã xảy ra rồi, bây giờ Hác Hiên còn đau hơn anh nữa, anh thì lại không giúp được gì cho anh ấy.
Để anh say một chầu đi...”
Không đợi Diệc Phi nói xong, Đông Phương Hạ đã ngắt lời cô.
Đúng thế, quả thực anh rất mệt mỏi, cốt yếu nhất là chuyện của Hác Hiên.
Đông Phương Hạ không nỡ nhìn người anh em của mình sống như thế.
Diệc Phi hiểu Đông Phương Hạ.
Nhìn ánh mắt van nài của anh, cô còn có thể nói gì được nữa, chỉ biết gật đầu xoay người đi.
Cô nhìn xung quanh một lượt.
Thấy đám Tây Môn Kiếm và Trình Thành đang cụng ly ở đằng kia, cô lập tức tới đó, đẩy Trình Thành sang một bên, nói: “Trình Thành, dẫn người đi chuốc say cậu chủ của các anh cho tôi”.
“Há?”, Trình Thành không kịp phản ứng, sửng sốt một lát rồi hỏi: “Thiếu phu nhân, tôi không nghe nhầm chứ? Chuốc say cậu chủ?”
“Đúng thế, chuốc say Đông Phương Hạ.
Nếu tối nay các anh dám nương tay thì đừng trách tôi kiếm chuyện