Nhìn theo bóng lưng của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ nở nụ cười.
Rõ ràng cô nàng này đã chăm sóc anh cả đêm, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng vẫn không nói một tiếng, khi anh tỉnh lại còn chống đối anh như thế.
Xem ra Diệc Phi nói không sai, cô quá bướng bỉnh, trong lòng quan tâm nhưng không nói ra.
Thấy Đông Phương Hạ cười ngu ngơ, Diệc Phi liếc nhìn theo hướng mà Thư Lăng Vy đi, sau đó nói với anh: “Dáng vẻ lơ ngơ này của anh thật đáng yêu”.
Đáng yêu? Đáng thương vì không ai yêu thì có! Đông Phương Hạ vô cùng phiền muộn.
“Diệc Phi, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Diệc Phi nhìn đồng hồ kim cương trên tay: “Mười giờ rồi.
Đông Phương Hạ, có phải anh có việc gì không?”
“Hớ, đã mười giờ rồi cơ á? Thế chẳng phải là anh Hồ, Vỹ Kỳ, Vũ Trạch và A Phi đã đi rồi sao!”
“Đúng thế, trời vừa sáng là bọn họ đã đi rồi.
Lúc gần đi, bọn họ còn tới đây thăm anh, thấy anh ngủ say quá nên chỉ cúi người chào anh.
Tây Môn