Đi đến chỗ dừng xe lúc nãy, lúc phát hiện tài xế đó vẫn chưa rời đi, Đông Phương Hạ nghi hoặc bước đến!
Tài xế cũng nhìn thấy Đông Phương Hạ, vội vàng vẫy tay! Đợi Đông Phương Hạ bước lại, lúc này mới nói: “Cậu trai trẻ, vừa nãy cậu đi vội quá, tôi trả tiền thừa cho cậu, còn lớn tiếng gọi cậu mà cậu không nghe thấy! Này, trả cho cậu tiền thừa”.
Nhìn một chút tiền lẻ mà tài xế đưa qua, Đông Phương Hạ khẽ ngây ra, nói: “Ông anh thật thà quá! Nếu đổi lại là người khác, đoán chừng sớm đã rời đi rồi, làm gì còn đợi ở đây trả tiền thừa cho tôi chứ”.
“Ha ha…cậu trai trẻ quá khen rồi! Tôi đây không phải là thật thà, mà là từ trước đến nay chưa từng lấy thứ không thuộc về mình, bằng không, trong lòng giống như bị thứ gì đó đè lên, khó chịu lắm! Cậu trai trẻ, cậu muốn đi đâu? Có cần tôi đưa đi không”.
Đông Phương Hạ khẽ mỉm cười, mở cửa xe, chui vào: “Ông anh, ông anh và tôi đều là người hào sảng, hôm nay đừng chạy xe cho người khác nữa! Một tiếng hai trăm, tôi bao xe của ông anh! Thế nào?”
“Không thành vấn đề! Chỉ là hai trăm có chút nhiều, tôi thấy một trăm rưỡi là được rồi! Cũng không bị thiệt”, tài xế cởi mở nói.
“Ông anh, với câu này của ông anh! Tôi sao có thể để ông anh chịu thiệt chứ, hai trăm, ông anh không đồng ý tôi liền xuống xe!”, Đông Phương Hạ rất tán thưởng tài xế này, nhìn vẻ bề ngoài, chắc là khoảng ba lăm tuổi.
Là người khá được! Người đàn ông