Nhưng lúc Viên Hào nghe thấy có người gọi “bố”, quay sang nhìn phát hiện là gọi Đông Phương Hạ, liền trợn tròn mắt! Trong lòng nghĩ Tiểu Hạ mới bao nhiêu tuổi chứ, thế mà con gái đã lớn như vậy rồi!
Đông Phương Hạ khom lưng ôm lấy Đồng Đồng, hôn lên khuôn mặt trắng nõn của Đồng Đồng! Nói: “Mẹ có ở nhà không?”
“Có ạ, chỉ đợi bố nữa thôi!”
Đông Phương Hạ cười gật đầu, quay đầu lại nói với Viên Hào một câu “Anh Hào, đợi tôi một lát nhé!” liền ôm Đồng Đồng đi vào trong.
Quán cơm của Long Nhã Nhàn hôm nay không bán hàng, lúc nhìn thấy Đông Phương Hạ ôm Đồng Đồng bước vào, áy náy nói: “Lúc Đồng Đồng gọi điện thoại cho cậu tôi không biết! Cậu Đông Phương, làm phiền cậu rồi!”, nói xong, Long Nhã Nhàn còn nhìn Đông Phương Hạ đánh giá, nhìn thấy Đông Phương Hạ mặc đồ giá rẻ, có chút nghi hoặc!
“Khách sáo rồi! Đồng Đồng gọi tôi là “bố”, nếu chị không phiền, về sau tôi sẽ gọi chị là “Nhã Nhàn”, bằng không sẽ cảm thấy xa lạ! Đương nhiên, chị phải gọi tôi là “Tiểu Hạ”!”
Nghe thấy vậy, Long Nhã Nhạn mỉm cười, không nói gì, xem như là đồng ý!
“Bố, mẹ con con đã đợi bố rất lâu rồi! Mẹ cũng đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi! Nếu không sẽ muộn mất”, Tiểu Đồng Đồng thật sự hận không thể đi ngay lập tức đến nơi cô bé muốn đi.
“Đi thôi, bây giờ chúng ta liền xuất phát!”
Đông Phương Hạ dùng ánh mắt ra hiệu cho Long Nhã Nhàn đi, xe đã đợi ở bên ngoài! Nhưng vừa đi ra, nhìn thấy Đông Phương Hạ ôm Đồng Đồng bước lên xe taxi, Long Nhã Nhàn càng thêm nghi hoặc, trong lòng nghĩ hôm nay Đông Phương Hạ