Đông Phương Hạ liếc người phụ nữ một cái, khi thấy lồng ngực của cô ta phập phồng vì tức giận, anh liền liếc nhìn vào trong phòng.
Người phụ nữ thấy Đông Phương Hạ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ liền giơ tay tát Đông Phương Hạ một cái, không ngờ bị Đông Phương Hạ chặn được.
Đông Phương Hạ tóm chặt cổ tay trắng ngần của người phụ nữ! Trong mắt Đông Phương Hạ lóe lên sát ý băng lạnh, cười ha ha nói: “Cô gái, muốn đánh muốn chửi thì chúng ta ra ngoài đường, đây là nơi văn minh, không thích hợp với người như cô!”
“Anh… anh chửi tôi là đồ đàn bà đanh đá?”, người phụ nữ sắp tức muốn chết.
“Tôi không chửi cô là đồ đàn bà đanh đá, là tự cô nói, không liên quan đến tôi! He he…”, Đông Phương Hạ khoanh hai tay trước ngực cười trên nỗi đau người người khác, cười hi hi nhìn người phụ nữ đang trong cơn lửa giận.
Đúng lúc này, người mà Đông Phương Hạ vẫn đang đợi xuất hiện! Đông Phương Hạ thấy người đàn ông khí chất bất phàm đi ra từ phòng bao, đi thẳng đến bên cạnh người phụ nữ, quan tâm hỏi người phụ nữ đã xảy ra chuyện gì, khóe miệng anh hiện lên nụ cười tà mị!.
Truyện chính ở || T R Ц м t r ц у e n.
м e ||
Cùng lúc đó, Long Nhã Nhàn và Viên Hào ở trong phòng nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài, chắc chắn là giọng nói của Đông Phương Hạ, họ lập tức mở cửa đi ra ngoài! Nhưng Đông Phương Hạ không có tâm trạng quan tâm hai mẹ con Long Nhã Nhàn và Viên Hào! Bởi vì anh nghe thấy một chữ, một chữ quen tai.
“Anh Hải, dạy tên rác rưởi này một bài học đi!”, người