Tần Thư Tiệp nổi giận, nhưng người trước mắt, cuộc điện thoại vừa nãy, anh ta nhắc đến anh ta ở cùng với mình! Lẽ nào người gọi điện là người mình biết? Ở Yên Kinh, người mình quen biết rất nhiều, sẽ là ai đây!
Tần Thư Tiệp tức giận nhìn Đông Phương Hạ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không những muốn đánh anh, còn muốn rút gân lột da anh, hận không thể băm vằm anh thành ngàn mảnh!”
Đông Phương Hạ nghe xong lắc đầu: “Cô không có cơ hội đâu, tôi cũng sẽ không cho cô! Nói chuyện với cô, tôi cảm thấy là bất hạnh của tôi”.
“Ngu dốt! Tần Thư Tiệp tôi có thân phận gì! So đo với tên rác rưởi như anh, thật mất giá!”
Tần Thư Tiệp mỉa mai Đông Phương Hạ, nhưng cô càng như vậy, không những không có lợi cho cô, ngược lại còn khiến Đông Phương Hạ ghét cô! Khuôn mặt và thân hình đẹp thì làm sao! Đông Phương Hạ không coi trọng những điều này.
“Tần Thư Tiệp, tôi sẽ ghi nhớ những lời cô nói hôm nay! Hy vọng sau này cô đừng cầu xin tôi”.
“Anh biết thân phận của tôi, lẽ nào anh nghĩ rằng tôi sẽ có việc cầu xin anh?”
Tần Thư Tiệp lạnh lùng cười một tiếng.
Nhưng Trịnh Hưng Hải bên cạnh cô lại cau chặt