Đương nhiên rồi, Tần Thư Tiệp không biết thành tựu hiện tại của Đông Phương Hạ, càng không biết Đông Phương Hạ sớm đã biết tên của cô! Lúc Trịnh Hưng Hải gọi “Thư Tiệp”, Đông Phương Hạ đã nhận ra!
Hôm nay cũng là tai nạn ngẫu nhiên! Đông Phương Hạ đưa Đồng Đồng ra ngoài chơi, buổi tối đến đây dùng cơm, lại nhìn thấy người của Trịnh Hưng Hải, là Đông Phương Hạ chú ý đến người của Trịnh Hưng Hải nên mới chú ý đến Tần Thư Tiệp và Trịnh Hưng Hải.
Nếu hôm nay Đông Phương Hạ không đưa Đồng Đồng đi chơi, tâm trạng anh không tốt, anh sẽ không chạy đến “Tần Lĩnh” một mình.
Có lẽ, đây chính là việc được định sẵn mà không đoán trước được!
Trong phòng bao vô cùng yên tĩnh, sau khi Tây Môn Kiếm đưa ba ly café vào, nhìn Tần Thư Tiệp một cái, sau khi được sự cho phép của Nam Cung Diệc Phi, Tây Môn Kiếm lặng lẽ lui ra ngoài.
Nam Cung Diệc Phi khuấy ly café nóng hổi, không nói lời nào, cô đang đợi Tần Thư Tiệp tỉnh táo! Lát sau, Tần Thư Tiệp từ từ lấy lại tinh thần, ánh mắt lướt nhìn Thư Lăng Vy đang tức giận rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt Nam Cung Diệc Phi, hỏi: “Người chế nhạo tôi vừa nãy là Đông Phương Hạ, phải không?”
“Đúng, anh ấy chính là Đông Phương Hạ, nhưng không phải cô cũng chế nhạo anh ấy sao?”, Thư Lăng Vy lớn tiếng nói.
“Lăng Vy!”, Diệc Phi ngăn Thư Lăng Vy, dùng ánh mắt ra ý bảo cô đừng kích động, rồi nói với Tần Thư Tiệp: “Thư Tiệp, chuyện hôm nay là Đông Phương Hạ có lỗi trước, nhưng người của Trịnh Hưng Hải đó khiến Đông Phương Hạ không thoải mái trong lòng! Cô phải hiểu điều này, nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh ấy cố ý đụng vào cô, nếu câu đầu tiên cô nói dễ nghe một chút, Đông Phương Hạ sẽ xin lỗi cô ngay.
Nhưng cô…”
“Làm sao tôi biết anh ấy là Đông Phương Hạ, trên thế giới này, không có ai dám cố ý đụng vào tôi!”, Tần Thư Tiệp tức giận bất bình nói.
Diệc Phi thất vọng lắc đầu, bỗng trầm giọng nói: “Tôi mặc kệ trong lòng cô nghĩ thế nào, hôm nay cô công khai làm Đông Phương