Đông Phương Hạ ngồi xuống như không có chuyện gì! Nam Cung Diệc Phi hứng thú hỏi: “Cậu Đông Phương của Yên Kinh chúng ta học được mấy chiêu tấn công từ lúc nào, thủ đoạn còn ác như vậy!”
“Mấy năm phiêu bạt ở nước ngoài, nếu không biết mấy chiêu phòng thân, người ngã xuống sẽ là tôi! Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, năm đó, nếu không phải tôi nhẫn nhịn, Tư Mã Khúc Tuấn và Tư Mã Trưởng Phong có đám bắt cóc Mịch Ngâm không?”, Đông Phương Hạ đan hai tay vào nhau.
Nam Cung Diệc Phi lại không hiểu Đông Phương Hạ, nhưng lại không phủ nhận lời của Đông Phương Hạ, chỉ nhàn nhạt nói: “Từ đêm đó sau khi nhà họ Tư Mã bỏ đi, vẫn luôn bất động! Anh về để báo thù, cho dù họ không đối phó anh, anh cũng chủ động tìm đến họ! Đánh người của Tư Mã Trưởng Phong, có nghĩa là phát tín hiệu cho anh ta, như vậy, chỉ cần Tư Mã Trưởng Phong nhận được tin, nếu có hành động bất thường, anh sẽ lần theo dấu vết tìm hiểu sự tình, biết rõ hành động mấy ngày nay của họ!”
“Thông minh, không hổ là vợ của tôi!”
Đông Phương Hạ giơ ngón tay cái ra với Nam Cung Diệc Phi, sau đó, lấy điện thoại gọi đi, bảo Dạ Ảnh chú ý theo dõi cẩn thận người của nhà họ Tư Mã.
Đông Phương Hạ biết Tư Mã Trưởng Phong đang chiêu binh mãi mã, cũng có căn cứ ở ngoại ô, nhưng lại không biết hành động chi tiết của họ!
Đông Phương Hạ sợ nhà họ Tư Mã bất động, chỉ cần họ hành động, mình có cách đối phó họ!
Anh nói chuyện với Nam Cung Diệc Phi mấy phút, ba người An Nhiên, Lục Phong, Tạ Vũ Thần mời từ từ đi đến!
“Lão đại, nghe nói anh vừa phế bỏ Khương Hàm Hy, là thật sao?”, mông còn chưa chạm ghế, Lục Phong đã cẩn thận hỏi Đông Phương Hạ.
“Khương Hàm Hy… không quen!”
“Anh không quen anh ta, vậy người vừa nãy phế bỏ anh ta ở đây không phải là anh, trên đường chúng tôi đến không phải nghe nói cậu chủ lợi hại nhất Yên Kinh phế bỏ Khương Hàm Hy, còn bị khiêng ra ngoài!”
“Ồ…”, Đông Phương Hạ hiểu ra nói: “Vậy ra người bị tôi đánh tên là Khương Hàm Hy, đúng thật là, muốn ăn đòn cũng không báo danh!”
Lão đại ơi lão đại, có người không biết xấu hổ như anh không! Trong lòng Lục Phong thầm khinh Đông Phương Hạ, nói nhỏ: “Lão đại, anh có biết thân phận của Khương Hàm Hy không!”
Đông Phương Hạ lắc đầu: “Tôi dám đánh anh ta mà còn sợ anh ta báo thù tôi sao? Vừa nãy không giết anh ta đã là cái đức anh ta tích kiếp trước rồi!”