Nhiều năm vậy rồi, Tần Thư Tiệp chưa từng buồn! Một người luôn được cung phụng như cô, hôm nay mới biết cảm giác bị người ta ức hiếp là thế nào, cứng rắn mềm mỏng Đông Phương Hạ đều không chịu, cô vốn muốn lợi dụng thân phận của mình uy hiếp Đông Phương Hạ hủy bỏ hôn ước, đâu ngờ lại là bê hòn đá đập vào chân mình, sao chồng chưa cưới này của mình lại quen biết ông Ors, sao lại như vậy!
Tần Thư Tiệp thất thần mất hồn, mơ hồ đi ra khỏi quán café! Sau khi cô chui vào một chiếc xe sang trọng, sống mũi cay cay, hai hàng nước mặt từ từ trượt xuống theo đôi má trắng ngần,
“Thư Tiệp, sao thế? Hai người nói chuyện thế nào, anh ta không đồng ý?”
Trịnh Hưng Hải đợi ở đây từ sớm thấy vẻ mặt và nước mắt của Tần Thư Tiệp, liền biết Đông Phương Hạ không đồng ý hủy bỏ hôn ước với Tần Thư Tiệp.
Sở dĩ hắn hỏi như vậy, là hắn còn ôm một tia hy vọng, vì hắn yêu Tần Thư Tiệp!
“Anh Hải, xin lỗi! Thư Tiệp vô dụng, không khuyên được Đông Phương Hạ!”, Tần Thư Tiệp dựa vào vai Trịnh Hưng Hải, thút thít nói nhỏ.
Trịnh Hưng Hải thấy người trong lòng khóc thương tâm như vậy, trong lòng hắn vô cùng rối loạn, an ủi Tần Thư Tiệp, sau khi đợi Tần Thư Tiệp bình tĩnh lại mới nói: “Em yêu, đừng buồn! Anh đi tìm Đông Phương Hạ, nếu anh ta không đồng ý, em đi cùng anh, chúng ta sống cuộc sống không tranh giành với đời!”
“Vô ích thôi, Đông Phương Hạ quen biết ông Ors Tanis! Bất kể em đi đến đâu, cũng sẽ bị anh ta tìm được.
Anh Hải, em không muốn để ông nội đau lòng vì chuyện của em, việc này liên quan đến thể diện của nhà