“Anh khóc đi, tôi mua cho viên kẹo ngay lập tức!”
“Tôi không khóc, ai thèm viên kẹo mấy đồng đó của cậu!”, nếu câu đó không phải nói ra từ miệng Đông Phương Hạ, chắc chắn Trình Thành sẽ liều mạng với người đó.
Đông Phương Hạ nhìn dáng vẻ lắc lư của Trình Thành, anh bật cười, giao các túi trong tay cho Trình Thành, nói: “Đóng thùng tử tế, ngày mai khi chúng ta đi thì mang theo!”
“A… không phải chứ! Cậu chủ, cậu muốn mang những thứ này đi Châu Úc?”
Đông Phương Hạ trừng mắt nhìn Trình Thành đang ngạc nhiên: “Sao nhiều lời như vậy, đây là đồ của em gái Vũ Trạch gửi cho An Nhiên! Cô gái nhà người ta đã lên tiếng nhờ rồi, tôi có thể không mang đi sao?”
Đông Phương Hạ thật vô liêm sỉ, rõ ràng là anh hỏi Trương Hàm trước, bây giờ lại nói là Trương Hàm mở lời trước.
Trương Vũ Trạch ở chỗ sofa nghe thấy em gái mình gửi đồ cho An Nhiên, vội vàng đi đến, sau khi xem là thứ gì, bất lực nói: “Tôi là anh trai nó, cũng chưa được đãi ngộ như vậy!”
Đông Phương Hạ ngồi xuống, Tây Môn Kiếm đặt tài liệu trong tay xuống, nói với Đông Phương Hạ: “Cậu chủ, cậu đến thật đúng lúc! Tôi đang định gọi điện cho cậu!”
“Có chuyện à? Ở đây không phải có Vũ Trạch và các anh sao! Các anh bàn bạc quyết định là được, có những chuyện không cần hỏi tôi!”, dáng vẻ bây giờ của Đông Phương Hạ, người không biết còn cho rằng anh là khách, đâu có giống như dáng vẻ Huyết Lang của Lang Quân.
Nếu không phải là việc lớn, đương nhiên mấy người Tây Môn Kiếm sẽ không để Đông Phương Hạ bận tâm! Lập tức anh ta trầm giọng nói: “Tuy chúng